"Không được không được, ta tranh thủ thời gian rảnh tạm thời đến đây, thương đoàn của chúng ta kia đang nghỉ chân trên trấn, chiều nay sẽ tiếp tục lên đường, ta phải nhanh chóng về tập hợp đúng canh giờ."
Tiền Mộc Mộc chớp chớp mắt: "Vội vàng như vậy sao?"
Hổ Tử sờ sờ cổ, mặt đầy áy náy: "Hiếm khi Hứa tỷ mời nhiệt tình thế này, chỉ là ta đây... thật sự không có cách nào. Cũng không thể để mọi người đợi mình ta được, nói thế nào cũng không ổn."
Tiền Mộc Mộc l.i.ế.m môi, gật đầu nói: "Đúng là như thế."
Người ta có việc phải làm, Tiền Mộc Mộc cũng không chậm trễ, quay đầu vào trong phòng lấy tiền bạc, bất chấp sự từ chối mà nhét vào trong lòng đối phương.
Lại chuẩn bị một tay nải nhỏ, bên trong đều là y phục vá cũ của Hứa Gia Thạch trước đây, còn có mười mấy miếng bánh khô và một hũ nhỏ dưa muối.
Nếu không phải sợ gây phiền phức cho huynh đệ Hổ Tử, nàng thậm chí còn không muốn chuẩn bị đồ ăn và y phục.
Đi đến trước mặt Cố Tiểu Vũ, ném tay nải vào tay nàng ta, "Huynh đệ Hổ Tử là bằng hữu của ta, hắn là hộ tống bảo vệ hàng hoá, trước mắt đi cùng một thương đoàn về phía Tái Bắc, bây giờ ngươi đi cùng hắn, không mất bao lâu là có thể đến nhà tiểu cô của ngươi."
Một đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hổ Tử, Cố Tiểu Vũ có hơi nghi ngờ nhìn về phía Tiền Mộc Mộc, "Thẩm không phải muốn bán ta chứ?"
Tiền Mộc Mộc kéo khóe miệng cười lạnh, "Cơ hội chỉ có lần này, ngươi tốt nhất nắm bắt cho tốt. Hơn nữa ngươi sống hay chết, vốn dĩ cũng không liên quan gì đến ta. Ta cảnh cáo ngươi, ngươi biết điều một chút."
Cố Tiểu Vũ bị mắng đến á khẩu câm miệng, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Tiền Mộc Mộc lười nhìn sắc mặt người khác, nói lời tàn nhẫn với Hổ Tử: "Nhờ ngươi đưa tiểu nha đầu này đi phía Tái Bắc không phải là điều ta tình nguyện, ngươi cứ đối xử như người bình thường là được. Nếu trên đường nàng ta khóc lóc hay làm loạn gì đó, ngươi cũng đừng dung túng, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó."
Hổ Tử là người thật thà hiền hậu, bởi vì tầng quan hệ này với nàng, chưa chừng sẽ quan tâm và nhẫn nhịn Cố Tiểu Vũ nhiều hơn, nhưng nàng không muốn để Cố Tiểu Vũ lợi dụng khoảng trống này.
Nghe được lời này, trong lòng Hổ Tử cũng hiểu rõ nên có thái độ gì, hắn gật đầu, "Hiểu rồi, đều hiểu rồi."
"Đợi đã." Cố Tiểu Vũ lên tiếng cắt ngang, đưa ra yêu cầu nói: "Mang theo cả muội muội ta đi cùng, để muội muội ở đây, ta không yên tâm."
Hổ Tử vừa định mở miệng đồng ý, Tiền Mộc Mộc giơ tay ngăn lại, "Đừng được một tấc mà tiến một thước, hoặc là một mình ngươi đi, hoặc là ngươi và muội muội ngươi cùng ở lại đây."
Nói đùa , nha đầu này đã gây ra nhiều chuyện phiền phức cho nàng như vậy, sao nàng có thể chuyện gì cũng chiều theo nàng ta được, bây giờ sắp đi rồi, nàng tất nhiên là có thể thêm một chút khó khăn nào thì thêm chút ấy, lửa giận trong lòng còn chưa phát tiết ra đâu.
Hơn nữa thêm một người, thì lại thêm một phần bạc.
Nàng trông giống người tốt bụng làm việc thiện sao?
Cố Tiểu Vũ cắn môi dưới, dường như đang do dự.
Hổ Tử liếc nhìn Tiền Mộc Mộc, rất biết nhìn sắc mặt người khác, cố ý nói to tiếng: "Thời gian của ta rất gấp, nếu như không quyết định được, vậy thì ta đi đây."
Tiền Mộc Mộc không nhịn được mà cong khóe miệng lên, lại nhanh chóng ấn xuống.
Người lớn bắt nạt tiểu hài tử, ít nhiều gì cũng có hơi bụng dạ hẹp hòi.
Nhưng nha đầu ngớ ngẩn này, đúng là đã gây ra không ít chuyện, cơn giận trong lòng nàng không có chỗ phát tiết, cũng chỉ có thể nhân cơ hội cuối cùng này, trêu chọc Cố Tiểu Vũ thật mạnh.
Lời của Hổ Tử vừa thốt ra, Cố Tiểu Vũ lập tức không thể ngồi yên, vội vàng xách tay nải đứng dậy, kéo cái chân bị trẹo, đi đến trước mặt Hổ Tử.
"Ta đi, ta muốn đi. Cầu xin ngươi nhất định phải đưa ta đi."
Chỉ khi rời khỏi nơi này, nàng ta mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng mà người nhà kia mang lại.
Xin lỗi, tiểu muội.
Tiểu muội, muội đợi ta.
Ta nhất định sẽ quay lại đón muội đi.
Khi đến Hổ Tử là cưỡi ngựa, bế Cố Tiểu Vũ lên ngựa, hắn khẽ gật đầu với Tiền Mộc Mộc đang đứng dưới mái hiên nơi cổng viện: "Hứa tỷ, ta đi đây, tỷ bảo trọng!"
Lời vừa dứt, roi ngựa vung lên.
Bụi mỏng khẽ bay lên, ngựa đi xa.
Đi quá vội vàng, Cố Tiểu Vũ thậm chí còn chưa kịp tạm biệt Hứa Gia Lăng.
Hổ Tử chân trước vừa đi, Trương thẩm tử đã lại gần, "Người đó là ai thế? Sao trông lạ mặt vậy."
Nếu kể về trạch tử ở trên trấn thì câu chuyện rất dài, Tiền Mộc Mộc có hơi mệt mỏi không muốn giải thích nhiều, nói lung tung: "Đó là bằng hữu tốt trước đây của tướng công nhà ta, đi tiêu cục. Cố Tiểu Vũ mấy ngày nay đều ở nhà chúng ta, ngày nào cũng kêu muốn đi Tái Bắc, ta viết thư nhờ vị huynh đệ này đưa Cố Tiểu Vũ đi Tái Bắc, cũng vừa hay thoát khỏi nàng ta."
Chuyện Cố Tiểu Vũ dựa vào quan hệ tốt với Hứa Gia Lăng, ngày ngày ở Hứa gia cuối thôn, cả thôn không người không biết, mọi người đều mang tâm thái xem chuyện cười, trộm bàn tán ở sau lưng.
Chuyện Cố Tiểu Vũ cắt đứt quan hệ với phụ mẫu nhà mình, Cố thẩm tử ngày thứ hai đã đi tuyên truyền khắp thôn, sợ mọi người không biết, nhưng lại không chịu nói vì lý do gì mà cắt đứt quan hệ.
Nhưng Trương thẩm tử biết…
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhắc đến chuyện này, Tiền Mộc Mộc cũng thấy hơi buồn cười.
Trương thẩm tử ngày nào cũng dính lấy nàng, quấn chặt rất lâu, nàng bị làm phiền đến mức thật sự không có cách nào nữa, mới thoả hiệp nói hết đầu đuôi rõ ràng.
Trương thẩm tử thích tám chuyện là thật, nhưng chuyện đã hứa cũng vẫn sẽ làm được, nên nàng cũng không lo, Trương thẩm tử biết chuyện này sẽ đi nói lung tung khắp nơi.
Trương thẩm tử cau mày tỏ vẻ ghét bỏ: "Cuối cùng cũng tiễn được ôn thần đó đi. Để ta nói, ngươi cũng là lương thiện. May mà ngươi còn có sức lực để quản thối nha đầu ngớ ngẩn không lên được mặt bàn đó. Nếu là ta ấy là, ta hận không thể một ngày đánh nàng ta mấy trăm lần, giải toả cơn giận trong lòng."
Tiền Mộc Mộc thở dài thật sâu.
"Làm thế nào được đây?"
"Mấy hài tử nhà ta kia, mặc dù ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng tâm tư đứa nọ tinh tế hơn đứa kia, hơi không chú ý một chút, trái tim nhỏ bé sẽ vỡ vụn rơi xuống đất, đau lòng biết bao nhiêu.”
"Cố Tiểu Vũ khóc như hoa lê dính mưa trước mặt lão tam nhà ta... Lão tam nhà ta trước giờ chưa bao giờ tùy tiện đòi hỏi ta cái gì, lần này cũng mở miệng với ta, ngươi nói xem ta có thể mặc kệ không?"
"Ngươi làm mẫu thân này… đúng thật là không dễ dàng."
Trương thẩm tử cảm khái vô cùng, nghĩ một chút, thần thần bí bí đến gần nàng, mang theo vài phần trêu đùa nói: "Vừa nãy ta còn chưa nhìn thấy lão tam nhà ngươi, đi nhanh như thế, sợ là còn chưa kịp nói lời tạm biệt, cẩn thận lão tam nhà ngươi quay về lại làm loạn."
Tiền Mộc Mộc vỗ vỗ trán.
"Ôi chao! Còn thật đúng là vậy."
Nhưng lại nghĩ người đã đi rồi, nàng vẫy vẫy tay.
"Bỏ đi, sau này mua chút đồ ăn vặt an ủi tiểu tử đó."
Hai người đứng ở cửa, nói chuyện một lúc.
Mắt thấy cũng sắp đến trưa, đã đến lúc nấu cơm.
Trương thẩm tử lên tiếng chào hỏi, rồi về nhà mình.
Hôm nay trời rất đẹp, Tiền Mộc Mộc cũng không đóng cửa viện, cứ như vậy mà mở toang ra, đi vào trong phòng bếp, Lý Nha Nhi đã bắt đầu nấu cơm rồi.
Nhìn thấy mẹ chồng vào phòng bếp, trên Lý Nha Nhi đang bận rộn, miệng cũng không ngừng: "Nương, sau khi nhà chúng ta mua bò, cộng với con lợn rừng nhỏ trước đó, mùa đông phải ăn không ít lương thực, chúng ta phải chuẩn bị trước, nếu không đến lúc đó sẽ rắc rối."
Tiền Mộc Mộc nghe vậy gật đầu.
"Đúng vậy, trong khoảng thời gian này cắt nhiều cỏ một chút mang về phơi khô, mấy ngày nữa khi ta lên trấn đón lão tứ, tiện thể mua thêm một ít cám ngô về."