"A không không không." Tiền Mộc Mộc xua tay, trong mắt lộ ra một chút lo lắng: "Dọa thì cũng còn đỡ, thân thể ngươi có chỗ nào không thoải mái không?"
Lệ Lâm Thanh cười yếu ớt.
"Thân thể ngoại trừ thương thế khôi phục chậm ra, những thứ khác đều tốt, ta chỉ là... Vừa rồi trong đầu đột nhiên rất ồn ào, có một thanh âm rất bén nhọn cứ kêu mãi, ta bị đau đến chịu không được."
"Đau đầu?" Tiền Mộc Mộc nhíu mày.
Chuyện này phiền toái rồi.
Nàng hắng giọng, kéo tay áo lên.
"Tới đây, ta xem thử giúp ngươi."
Gặp người thực sự nhiệt tình, Lệ Lâm Thanh cũng không tiện cự tuyệt, cúi đầu xuống để cho nàng kiểm tra.
Qua một lúc lâu.
Nàng vén tay áo xuống, có chút ngạc nhiên hỏi: "Ngươi đã từng có đ.â.m kim vào đầu một thời gian dài sao?"
Lệ Lâm Thanh nhíu mày, chậm rãi lắc đầu.
"Chưa bao giờ."
Tiền Mộc Mộc vuốt cằm, "Vậy thì kỳ quái, trên đầu ngươi có mấy lỗ kim, bình thường mà nói, một hai lần châm kim cũng sẽ không lưu lại dấu vết gì rõ ràng, vành tai cùng phía sau đầu ngươi đều có lỗ kim vô cùng bắt mắt, rất hiển nhiên chính là từng châm kim một thời gian dài..."
"Có phải là đại ca này đã từng châm rồi nhưng hắn quên mất hay không." Toàn Bách Xuyên ở bên cạnh suy đoán.
Lệ Lâm Thanh dùng bàn tay còn lành lặn sờ soạng, lại không sờ được gì. Mặt mày hắn nhíu lại, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc sâu đậm.
Liếc nhìn Lệ Lâm Thanh đang lâm vào trầm tư, Tiền Mộc Mộc phản ứng lại đây là chuyện riêng của người ta, nàng lắc lắc tay ngắt lời nói: "Có thể là vậy, dù sao cũng là chuyện đã qua, không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường."
Toàn Bách Xuyên cũng ở đây, Tiền Mộc Mộc thuận miệng nói ra chuyện ngày mai nhờ hắn thay thuốc, thiếu niên không nói hai lời liền đồng ý.
Toàn Bách Xuyên tươi cười như hoa, thật vất vả chờ được một lần người bệnh nguyện ý để hắn thay thuốc, hắn như thế nào cũng phải quý trọng cơ hội lần này.
Dặn dò hai câu để Lệ Lâm Thanh nghỉ ngơi thật tốt, Tiền Mộc Mộc từ phía sau tiền đường đi đến tiền viện, đối diện liền đụng phải Hứa Tú Dương vừa trở về.
Mặt mày tiểu lão đầu nhăn thành một cục, giống như có ưu sầu gì không thể gỡ bỏ, ông ấy nhìn thấy Tiền Mộc Mộc, đưa tay chỉ xuống, "Ngồi xuống, ta đang muốn đi tìm ngươi đó."
Tiền Mộc Mộc thuận theo ngồi xuống.
"Tam thúc, ngài có chuyện gì sao?"
"Đúng vậy." Hứa Tú Dương mặt mày ủ rũ, giọng điệu cũng sa sút tinh thần: "Thu thuế này cũng đã qua một tháng rồi, mọi người vất vả một năm mới có được chút lương thực, tất cả đều bị triều đình thu hết."
"Ta vừa mới đi đến nhà lý chính, nghe nói từ trong miệng lý chính, biên quan hai năm nay rung chuyển dữ dội, nghe nói tiểu chiến không ngừng, triều đình phái ra không ít tướng sĩ đi biên cương trợ giúp, năm này đánh trận, hàng năm thu thuế, dân chúng làm sao chịu nổi..."
Tiền Mộc Mộc nghe xong, cũng không ngắt lời.
Hứa Tú Dương nói một lát, nhớ tới chính sự.
Ông ấy uống một ngụm trà nhuận họng, chậm rãi nói: "Trong thôn chúng ta phần lớn là nông dân, trước mắt còn có chút lương thực để ăn, nhưng qua một tháng nữa lương thực đều ăn hết, đến lúc đó mùa đông khắc nghiệt, thôn chúng ta sợ là sẽ có người c.h.ế.t đói..."
"Nhiều người đã cân nhắc đến điểm này, đã bắt đầu phòng ngừa chu đáo, đào bùn đất trên núi, cùng với một ít rễ cây có thể ăn được để nấu ăn, nhưng bùn đất này cho dù có mềm mại, ăn nhiều cũng sẽ có bệnh giống như Từ Lão Hàm, lý chính cùng thôn trưởng gọi ta đi, ý là thương lượng để cho ta nghĩ biện pháp."
Tiền Mộc Mộc thở dài.
"Đúng, trong thôn có chuyện người ta bắt đầu ăn bùn đất, ta cũng biết một chút."
Dù sao bên cạnh nàng cũng có một Trương thẩm nhiều chuyện, nàng cũng không cần phải ra ngoài nghe ngóng, cũng có thể biết được tin tức trong phạm vi mười dặm.
Một tháng trước quan phủ đến thu thuế, trong tủ cất giữ sau nhà nàng lập tức trống hơn phân nửa, dựa vào Hệ thống siêu trị mới không đến mức để mấy đứa nhỏ đói bụng.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy, chung quy không phải kế lâu dài.
Đến lúc đó người cả thôn đều không có đồ ăn, duy chỉ có nhà nàng có thể ăn mặc không lo, lửa giận của mọi người đốt tới trên người đứa nhỏ nhà nàng, sợ cũng không dễ chịu.
Vẫn phải động não, nghĩ cách mới được.
Hứa Tú Dương che môi ho khan hai tiếng, có chút mệt mỏi nói: "Lý chính bảo ta chuyển lời cho ngươi, nếu ngươi nghĩ ra biện pháp gì tốt thì đi nói với ông ấy."
Tiền Mộc Mộc gật gật đầu.
"Cháu biết rồi, Tam thúc."
"Mặt khác, lý chính cũng bảo ngươi ta nghĩ biện pháp, tận lực tránh xuất hiện tình trạng như Từ Lão Hàm." Hứa Tú Dương nói.
Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
"Cái này đơn giản mà, mỗi người cầm thuốc đi sắc uống thôi."
Hứa Tú Dương cười một tiếng.
"Biện pháp này của ngươi cũng không tệ. Chờ lát nữa ta đi thương lượng với bọn lý chính xem, ngươi có muốn đi cùng không?"
"Không đi."
Tiền Mộc Mộc khoát tay áo, "Ngày mai ta muốn đi huyện một chuyến, ngài có muốn ta mua giúp thứ gì không?"
"Không có, ngươi một mình đi vào trong huyện?" Hứa Tú Dương hơi kinh ngạc.
"Tiểu Tề đang sốt, ta không yên tâm để nó ở nhà, sẽ mang theo cùng."
"Vậy cũng tốt, ngươi đi đi." Hứa Tú Dương vuốt ngực, điều hòa nhịp thở: "Ta sẽ nhờ đứa nhỏ Bách Xuyên kia hỗ trợ chăm sóc mấy đứa nhỏ nhà ngươi."
Tiền Mộc Mộc hơi hơi gật đầu.
"Làm phiền ngài, đại khái hai ngày là ta có thể trở về."
"Trên đường cẩn thận một chút." Hứa Tú Dương như trưởng bối dặn dò.
Tiền Mộc Mộc gật gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi.
Ngày mai sẽ xuất phát, còn có một số thứ phải chuẩn bị trước, nàng không ở chỗ này trì hoãn, đứng lên cáo từ rời đi.
Từ sườn dốc đi xuống.
Đi qua một ngã ba.
Một tiếng tranh chấp đột nhiên truyền đến.
"Quỷ đoản mệnh kia đã c.h.ế.t từ lâu rồi, ngươi còn cả ngày treo trên miệng nói đi nói lại, là có thể khiến người ta sống lại hay sai?!" Mã A Muội không giữ mồm giữ miệng, sát muối lên vết thương của Lưu Tiểu Hoa.
"Tiện nhân! Tiện nhân! Ngươi bớt nói bậy đi!" Lưu Tiểu Hoa móng tay đều sắp chọc thủng, tức giận đến đỏ mặt tía tai: "Tiểu Lạc nhà ta phải nằm trong nhà cho khỏe, ngươi bớt ăn nói xúi quẩy nguyền rủa nó đi, ta thấy ngươi căn bản chính là ghen ghét ta, ghen ghét ta có nhi tử mà ngươi không có!"
"Ngươi! Ngươi! Ngươi!!" Mã A Muội tức giận đến phổi sắp nổ tung, hai mắt trừng còn lớn hơn chuông đồng, vung tay bạt tai.
"Ba!"
Lưu Tiểu Hoa cũng không cam lòng yếu thế, giương nanh múa vuốt nhào tới!
Hai người túm tóc nhau, cào xé nhau.
Tiền Mộc Mộc đứng cách đó không xa, khoanh hai tay trước ngực, cười xem kịch một lát, sau đó nhấc chân đi về nhà mình.
Hai người đều không phải đèn cạn dầu, tình cảnh đánh nhau thật đúng là rất đẹp mắt.
Nghĩ đến đây, nàng cười càng thoải mái.
Về đến nhà, ngồi dưới tàng cây chợp mắt một lúc.
Chờ tỉnh lại, đã là ráng chiều phủ lên nửa bầu trời.
Tiền Mộc Mộc ngáp một cái, đi vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm, sau một lúc lâu, Lý Nha Nhi cũng đi vào giúp nhóm lửa.
Trong sân, là tiếng bọn nhỏ đùa giỡn ầm ĩ, gần đây Tiểu Thạch Đầu và Quế Tử Trương gia cũng chơi với nhau, còn có Phùng Tiểu Tiểu và mấy khuê nữ Từ gia.
Làm xong đồ ăn, bưng đến trên bàn trong viện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cửa viện rộng mở, trước sau có hai người đi vào.