Nàng dâu nhà mình vừa hỏi xong, Tiền A Phúc trở tay quăng cho một cái tát, khí lực lớn trực tiếp đập người ngồi phịch trên mặt đất, hắn ta tức giận đến cả người run rẩy, răng cắn vang lên khanh khách.
"Đều là tiện nhân ngươi đưa ra chủ ý quỷ quái, làm hại lão tử bị mụ điên kia đ.â.m một đao, ngươi phải chịu trách nhiệm như thế nào?!"
Tiền đại nhi tức đau đến mức mặt tê dại, ánh mắt sững sờ, hoàn toàn nói không ra lời.
"Đừng ồn ào nữa!" Tiền lão thái thái dùng tay ấn đùi đại nhi tử nhà mình, m.á.u tươi tuôn ra rất nhanh đã thấm ướt ống quần.
Vết thương đau đớn càng rõ ràng hơn, Tiền A Phúc cũng hoảng hốt, kêu thảm thiết, hai tay hắn ta nắm chặt thịt ở gần vết thương, nước mắt lưng tròng.
"Nương, mau nghĩ biện pháp đi!"
Tiền lão thái thái sứt đầu mẻ trán, môi mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở, lại nghĩ không ra được ý kiến gì hay.
Tiền Đại Nhi Tức bị nam nhân nhà mình tát cho sửng sốt, nhìn vết thương m.á.u tươi càng chảy càng nhiều, miễn cưỡng đè xuống ủy khuất trong lòng, mím môi nói: "Tiểu cô tử không phải có xe bò sao, vết thương này cũng là nàng đâm, bảo nàng chịu trách nhiệm đi chứ!"
"Đúng đúng đúng!" Cuối cùng Tiền lão thái thái cũng phản ứng lại, quay đầu muốn tìm Tiền Mộc Mộc đòi một lời giải thích.
Lại phát hiện người không nhà trống.
Màn thầu bốc hơi trên bếp lửa cũng bị bưng đi luôn.
Tiền lão thái thái hô hấp ngưng trệ trong chớp mắt, mắt trợn tròn, không quan tâm gì ấn lên miệng vết thương của Tiền A Phúc nữa, liền đứng lên, vươn cổ nhìn xung quanh, bộ dáng kia không giống như là tìm người, mà giống như muốn c.h.é.m người ta thành trăm ngàn mảnh.
Móng tay của Tiền lão thái thái vừa dài vừa nhọn, cái nhấn kia làm cho Tiền A Phúc đau đến suýt chút nữa ngất đi, lông mày hắn ta nhăn thành một cục, trên mặt từng giọt mồ hôi lớn nhỏ xuống, trong miệng phát ra từng trận rên rỉ thống khổ.
Tiền đại nhi tức cũng nhìn quanh bốn phía, không thấy có người.
Hôm qua ở trên xe bò cũng bởi vì không có tiền, bị ngưu phu đuổi xuống, nơi này trước không có thôn sau không cửa tiệm, nếu không bắt được Tiền Mộc Mộc, chẳng phải là nàng ta phải đi bộ đến huyện thành sao?
Nghĩ đến đây, nàng ta lập tức luống cuống.
Lảo đảo chạy đến trên đường lớn, ngước cổ lên nhìn về phía trước, chỉ thấy trên đường vòng quanh co cách mấy trượng, có một chiếc xe bò đang chạy, lung la lung lay.
Bốn phía là núi, trong lúc mơ hồ nàng ta còn nghe thấy tiếng cười vui truyền đến từ trên xe bò.
Cánh tay bỗng nhiên bị véo!
"Đều là ngươi! Tiểu xướng phụ nhà ngươi, cũng không trông chừng kỹ người ta, lần này để cho người ta chuồn đi rồi!" Tiền lão thái thái giận dữ mắng, trong mắt phun ra lửa giận hừng hực, hiển nhiên tức giận không nhẹ.
Tiền đại nhi tức che cánh tay bị véo, ủy khuất lan tràn trong lòng.
...
Xe bò vững vàng tiến lên, Tiền Mộc Mộc một tay cầm bánh bao, bên trong kẹp dưa chua, cũng coi như có hương có vị, liên tục ăn ba cái.
Nàng cầm lấy cái thứ tư, phát hiện là cái cuối cùng.
Dừng lại, nàng quay đầu hỏi:
"Tiểu Tề, con ăn không?"
Hứa Gia Tề lắc đầu.
"Nương, người ăn đi."
Nương từ rạng sáng đã đánh xe, nhất định là rất vất vả.
Nó không đói, nương ăn no là tốt rồi.
Tiền Mộc Mộc ngưng mi.
Suy nghĩ một chút.
Chia bánh bao ra làm hai nửa.
"Cho con, hai ta mỗi người một nửa."
Nhìn nửa cái màn thầu, Hứa Gia Tề có chút chần chờ, mím cái miệng nhỏ, nhu thuận lắc đầu: "Nương đang làm việc, nương phải ăn no."
Tiền Mộc Mộc cười sáng lạn.
"Ta cần ăn no, nhưng con cũng cần mà."
"Con còn sinh bệnh, phải ăn no mới có tinh thần."
Nhìn vào đôi mắt tràn đầy ôn nhu kia, Hứa Gia Tề nuốt nước miếng, bàn tay nhỏ tiếp nhận bánh bao, ngọt ngào nói: "Đa tạ mẫu thân."
Một tiếng này, trực tiếp khiến trong lòng Tiền Mộc Mộc ngọt như rót mật.
Tiểu tử kia bị cảm, giọng nói khàn khàn lại mềm mại.
Còn bày ra vẻ mặt vô cùng nhu thuận gọi nàng là mẫu thân.
Quả thực quá sát tâm nàng.
Khóe miệng Tiền Mộc Mộc không kìm được cong lên, cũng nghiêng đầu ngọt ngào nói: "Không cầm khách khí, bảo bối Tiểu Tề của ta ~ "
Cái bánh bao cuối cùng, hai người chia nhau ăn xong.
Lại vội vàng đánh xe bò, đi một đoạn đường.
Cửa thành huyện Phù Sinh dần dần đập vào mi mắt.
Hôm nay người vào thành đông đúc, kéo dài từ chỗ cửa thành mấy mét, Tiền Mộc Mộc ghìm dây bò, khống chế tốc độ, xếp phía cuối đội ngũ dài ngoằng.
Chậm rãi đi về phía trước, đợi tiếng chuông mới đến phiên.
Cũng không biết là như thế nào, chỗ cửa thành tụ tập rất nhiều quan binh, đi ngang qua đều phải kiểm tra văn thư thông hành.
Đợi đến khi Tiền Mộc Mộc lấy ra văn thư thông hành từ trong vạt áo, đưa ra quy củ, nguyên thân chẳng qua chỉ là một nông phụ bình thường ở nông thôn, nàng cũng không muốn chọc phiền phức gì, nên giả vờ vẫn phải giả vờ.
Một quan binh nhận lấy văn thư thông hành của nàng, bên cạnh còn có một binh sĩ tay cầm trường thương.
Thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng nghiêm túc, toàn thân tản ra khí tức không dễ chọc.
Tiền Mộc Mộc liếc nhìn thanh trường thương kia, sắc mặt nhàn nhạt.
Đây là lần đầu tiên, nàng ý thức được rõ ràng nơi này là một vương triều phong kiến, cũng là một nơi tùy tùy tiện tiện liền sẽ bị g.i.ế.c chết.
Nhưng mà nàng cũng không thường xuyên tới nơi như thế này.
Chỉ cần cẩn thận chút, cẩn thận một chút.
Không chọc vào loại người này, hẳn là không có việc gì.
Tiền Mộc Mộc nghĩ thông suốt điểm này, tiếp nhận văn thư thông hành quan binh đưa trả, đánh xe bò chậm rãi đi vào trong thành.
Vừa lái xe bò, trong lòng nàng vừa mừng thầm.
May mắn Hứa Tam thúc hỏi thăm một chút, mang văn thư thông hành đến, nếu không muốn vào thành sợ là phải giày vò một phen...
Xuyên qua sự âm u ngắn ngủi, ánh mắt có thể nhìn thấy chính là đường phố rộng rãi.
Ven đường bày đầy quán nhỏ, các loại hàng hóa rực rỡ muôn màu, khắp nơi đều là tiếng rao hàng nhiệt tình của tiểu thương, còn có gánh hát tạp kỹ dựng sân khấu hát hò.
Tiền Mộc Mộc cười đến nở hoa, nhưng cũng không quên mình còn đang lái xe bò, nhìn trái nhìn phải, tìm được một chỗ có thể gửi nuôi trâu ngựa, nàng giao chút bạc, nói với người ta thời gian đến lấy.
Không nói hai lời, nắm tay Hứa Gia Tề bắt đầu đi dạo.
Mua mua mua đủ loại, nào là chăn bông quần áo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Món gì mà bánh ngọt mỹ thực, còn thuận tiện nghe hát tuồng một chút.
Đợi đi dạo xong, trời đã hoàn toàn tối đen.
Từ trong quán trà đi ra, Tiền Mộc Mộc tùy ý liếc mắt một cái, liền nhìn thấy trong sòng bạc đối diện có một người đang thất tha thất thểu đi ra, khuôn mặt người nọ non nớt, mặt mũi bầm dập.
Rèm cửa bẩn thỉu được xốc lên, một người bước ra khỏi sòng bạc.
Hắn ta nhổ bãi nước bọt xuống đất: "Đồ chó nhà ngươi, không có tiền còn dám đến sòng bạc, muốn c.h.ế.t hả!"
Người kia nói xong, liếc mắt về phía bên này.
Nhìn thấy là Tiền Mộc Mộc, hắn ta nhấc chân bước tới.
Đồng tử Tiền Mộc Mộc co rụt lại.
Đầu đau nhói, nặng nề đánh úp.
Nàng cau mày, nhớ tới người này.
Người này tên Lưu lão tam.
Sòng bạc kia, là nơi trước kia nguyên thân thường đi.
Mắt thấy Lưu lão tam càng đi càng gần, sắc mặt nàng trầm xuống, nắm tay Hứa Gia Tề rời đi.
Lưu lão tam ở phía sau lớn giọng gọi: "Tiền lão thái bà, ngươi chạy cái gì mà chạy! Lâu như vậy cũng không đến cửa hàng của ta đi dạo..."
Giọng nói vừa vang lên, Hứa Gia Tề quay đầu nhìn Lưu lão tam, rồi lại ngẩng đầu nhìn mẫu thân, có chút khẩn trương gọi: "Nương..."
Tiền Mộc Mộc dừng lại, đưa tay xoa xoa đầu tiểu gia hỏa.
"Xin lỗi, dọa con sợ rồi."
Hứa Gia Tề mím môi, trong mắt lộ ra thấp thỏm.
"Nương, người sẽ không lại biến trở về như trước đúng không?"