Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 196

Nhìn hắc y nhân đêm qua ở khách điếm từng gặp mặt một lần, Tiền Mộc Mộc quét mắt nhìn mười mấy người mặc áo đen phía sau, nàng nhìn hắc y nhân cầm đầu khẽ gật đầu.

"Ta và nhi tử của ta về nông thôn, lúc đi qua nơi đây trời đã tối, muốn ở lại chỗ này một đêm, nếu như có quấy rầy các ngươi, chúng ta bây giờ liền đi."

Nhìn tiểu tử đứng bên cạnh Tiền Mộc Mộc, nam nhân áo đen trợn tròn mắt, sắc mặt hắc y nhân cầm đầu vốn lạnh lùng dịu đi trong chớp mắt, nghe vậy lãnh đạm nói: "Không cần."

Nếu đối phương đã nói như vậy, Tiền Mộc Mộc cũng không giữ mình nữa, huống chi nàng cũng không muốn để tiểu tử kia chịu uất ức, mò mẫm trong bóng đêm đi đường.

An ủi xoa đầu Hứa Gia Tề, nàng dịu dàng nói: "Tiểu Tề, chúng ta tiếp tục ăn cơm."

Thi thể nằm trên mặt đất nhìn thực chướng mắt, Tiền Mộc Mộc kéo một chân, cố hết sức lôi kéo, muốn kéo người tới một góc.

Đột nhiên, một người áo đen xách lên một chân khác, giọng nói đáng yêu nhẹ nhàng, thản nhiên nói: "Buông ra, để ta làm."

Người khác có lòng tốt hỗ trợ, Tiền Mộc Mộc cũng không từ chối.

"Vậy phiền toái rồi."

Tiểu hắc y nhân xách theo cái chân kia, trực tiếp vung tay ném vào giữa một đống phế tích, có chút nhẹ nhõm phủi tay.

Trên mặt Tiền Mộc Mộc nở ba phần ý cười, đang muốn nói lời cảm tạ, chợt nghe thấy một trận tiếng bụng kêu ục ục.

Tiểu hắc y nhân ho nhẹ hai tiếng, vỗ vỗ tay lại vỗ vỗ y phục, bộ dáng giống như rất bận rộn.

Nhìn tiểu hắc y nhân giả vờ bận rộn kia, Tiền Mộc Mộc cũng có thể tưởng tượng được phía sau khăn che miệng có một khuôn mặt co quắp mà khẩn trương, nàng cười khẽ một tiếng.

"Đồ ăn ta mua còn rất nhiều, nếu như ngươi không ngại, có thể cùng chúng ta ăn một chút."

"Thật sự có thể chứ?!" Tiểu hắc y nhân có chút kích động hỏi.

Vừa mới hỏi ra miệng, Hứa Gia Tề liền giơ lên một cái móng heo nhỏ đi tới, nhón mũi chân định nhét vào trong tay tiểu hắc y nhân, miệng ngọt ngào kêu: "Đại ca ca, huynh là người tốt, cho huynh ăn."

Mở to đôi mắt đen như mực, tựa như một vũng nước suối trong suốt thấy đáy, mơ hồ có thể nhìn thấy chân thành bên trong, tiểu hắc y nhân lộ vẻ vui mừng, kéo khăn bịt miệng xuống cầm lấy móng heo bỏ vào miệng gặm, không có chút phòng bị nào.

Bên cạnh truyền đến một tiếng ho nhẹ.

Dường như đang cảnh cáo và nhắc nhở.

Tiểu hắc y nhân lúc này mới phản ứng lại, giò heo bỏ vào trong miệng phun cũng không phải, nuốt vào cũng không phải, hắn chỉ có thể tội nghiệp nhìn về phía nam nhân áo đen cầm đầu, mềm mại kêu:

"Lão đại, người ta đói bụng rồi."

Âm mềm mại đáng yêu làm nũng, Tiền Mộc Mộc nghe mà cười thoải mái.

Hứa Gia Tề không biết mẫu thân nhà mình đang cười cái gì, nhưng nhìn thấy nàng cười vui vẻ như thế, không khỏi cũng khanh khách nở nụ cười.

Tiếng cười quanh quẩn trong chùa miếu rách nát, quét sạch một chút yên tĩnh vắng lạnh, mang đến một chút ấm áp.

Cười quá mức, nhất thời quên xung quanh đều là hắc y nhân, mỗi người đều không phải người dễ chọc, Tiền Mộc Mộc thu liễm ý cười, nhẹ giọng nói:

"Phu gia ta họ Hứa, ta và con ta lần này vào thành mua sắm một ít quần áo dùng cho mùa đông, mua rất nhiều đồ ăn, vừa rồi mấy người kia muốn làm khó mẫu tử chúng ta, các ngươi ra mặt giải vây, trong lòng ta rất là cảm kích, bèo nước gặp nhau, nếu như các ngươi không chê, có thể cùng nhau ăn cơm tối."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Không chê không chê!" Tiểu Chính Thái tích cực cổ động, ừng ực nuốt miếng thịt trong miệng xuống: "Món móng heo này ăn thật ngon!"

Hứa Gia Tề hóa thân là tiểu thiên sứ bảo vệ nương, nghiêng đầu cười hắc hắc: "Chứ sao! Nương ta biết mua đồ đấy!"

Tiểu Chính Thái trò chuyện với tiểu gia hỏa, lại hợp cạ một cách bất ngờ, Tiền Mộc Mộc cười cười đi vào trong viện, từ trên xe đẩy lấy ra một ít đồ ăn, ôm vào, thuận tiện cũng đổi nồi nhỏ thành nồi lớn.

Lần này vào thành, nàng mua hết nồi niêu xoong chảo.

 

Đồ ăn đồ chơi đồ dùng, cũng mua rất nhiều.

Mấy ngày trước ở trên núi, bởi vì mở khóa công năng lưu trữ của hệ thống siêu thị, buổi trưa hôm nay, nàng để Hứa Gia Tề ở khách sạn một lúc, chính là đi ra ngoài mua thêm thật nhiều đồ ăn, ném vào trong hệ thống siêu thị.

Đổ nước vào nồi lớn, đặt lên đống lửa, sau khi hâm nóng mấy đĩa thịt kho tàu và móng heo, đặt vào trong nồi nhỏ làm bát sứ, phía trên trải bánh bột mì và bánh trứng gà, đậy nắp nồi hâm nóng.

Trong nồi lớn đổ năm con cá kho vào, lại thêm chút nước, trải thêm hơn hai mươi cái bánh bao chưng, thịt thì nàng đều để túi đựng nước đá. Hiện tại tuy nói trời không nóng lắm, nhưng từ trong thành về nông thôn, phải mất khoảng một ngày đường, để tránh bị thiu lãng phí, nàng đặc biệt cẩn thận.

Về phần bánh bao, nàng cảm thấy sáng nay ở trong tửu lâu, ăn bánh bao cảm thấy rất dai, trực tiếp mua hai lồng hấp, tất cả đều đưa cho những người này ăn tuy có chút đau lòng, nhưng dù sao người ta cũng giúp một chút, nếu chỉ cho một hai người ăn, những người khác cũng không có phần thì cũng khó xử.

Màn thầu và thức ăn, nóng rất nhanh.

Mùi thơm ngào ngạt, hương bay khắp phòng.

Trong không khí, liên tiếp vang lên tiếng nuốt nước miếng ừng ực, từng đôi mắt cũng nhìn chăm chú tới, nhưng đều không có hành động thiếu suy nghĩ.

Tiểu Chính Thái và Hứa Gia Tề rất nhanh đã thân thiết, ngửi thấy từng đợt mùi thơm, nửa điểm cũng không rụt rè, một tay cầm bánh bao, cầm lấy đũa liền gắp thịt ăn.

Tiền Mộc Mộc quét mắt nhìn đám người áo đen đang phân tán xung quanh, nàng chép miệng nhún vai, nàng biết những người này đang lo lắng điều gì.

Đi ra ngoài, cảnh giác một chút xác thực cũng không có chỗ xấu, dù sao đều là người xa lạ cũng không có giao tình gì.

Tiểu Chính Thái một miếng thịt một miếng bánh bao ăn như hổ đói, trái phải hướng về phía các huynh đệ xung quanh, hắn sửng sốt một chút.

"Các ngươi làm sao vậy? Có đồ ăn nè, các ngươi không ăn sao?"

Tiếng nói vừa dứt, không ai tiếp lời.

Tiểu Chính Thái đi đến trước mặt một người áo đen, cầm lấy tay người nọ kéo đến bên nồi, "Thập Tam, thịt kho tàu! Thịt kho tàu ngươi thích ăn nhất, ngươi thế mà một chút cũng không động tâm?"

Người nọ có chút kháng cự, muốn hất tay Tiểu Chính Thái ra, nhưng khi nhìn thấy thịt kho tàu đỏ rực sáng bóng, cả trái tim hoàn toàn bị bắt làm tù binh.

Hắn nuốt ngụm nước bọt, hơi chần chờ nói: "Vậy, vậy ăn một miếng đi."

Ngoài miệng nói ăn một miếng, đũa gắp một miếng.

Cũng không dừng lại nữa.

Tiểu Chính Thái túm hai ba người, đều vây quanh nồi ăn.

Những người khác cũng động tâm không thôi, nhưng không dám tùy tiện tiến lên.

Hắc y nhân cầm đầu vẫn ôm kiếm tựa vào cây cột nghỉ ngơi, ung dung thở dài, "Ăn hết đi."

Lời này vừa nói ra, những người khác cũng không do dự nữa.

Thoải mái tay chân, nắm lấy bánh bao nhét vào trong miệng.

Nhìn nam nhân dựa vào cột nghỉ ngơi, Tiền Mộc Mộc cũng không quản, tự mình tìm một chỗ sạch sẽ, ăn đồ ăn trong mâm.

Tất cả mọi người đều đang ăn, duy chỉ có nam nhân kia là không có, có lẽ là sợ nàng hạ độc, nếu như tất cả đều ăn, chẳng phải là toàn quân bị diệt?

Ước chừng là nghĩ đến việc một người không ăn, những người khác nếu như xảy ra chuyện thì sẽ dùng một kiếm kết liễu nàng đi.

Tiền Mộc Mộc ở trong lòng suy đoán, trong mắt nhiễm chút ý cười, nàng đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, âm thầm kinh ngạc cảm thán mình nghĩ nhiều thật.

Nam nhân tựa vào cây cột bên cạnh, bị từng đợt mùi thơm kia câu dẫn hoàn toàn không tĩnh tâm được, hắn từ trong n.g.ự.c lấy ra một khối bánh bột ngô, cắn từng miếng nhỏ.

Một cái đĩa bỗng nhiên đưa tới, giọng nói mềm mại vang lên:

"Đại ca ca, cho ngươi."

Bình Luận (0)
Comment