Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 199

Bình minh rực rỡ, tròn nhẵn như đĩa.

Chằng chịt trăm mớ tia sáng vàng, như thanh kiếm sắc bén xuyên qua kẽ lá xanh um tùm, lưu loát rơi xuống vai.

Tiếng chuông của xe bò leng keng vang lên, truyền từ rất xa đến, không ngừng nghỉ, kéo dài không dứt.

"Nương trở về rồi! Chắc chắn là nương trở về rồi!" Hứa Gia Thạch từ sáng sớm đã đứng canh ở cửa, nghe thấy tiếng chuông này, lập tức vui mừng phấn chấn mà reo hò, không ngừng nghỉ chạy thẳng về phía đầu thôn.

"Nhị ca, huynh đợi muội!"

Hứa Tiểu Bảo chạy theo phía sau, có hơi vất vả, nửa đường còn rơi mất một chiếc giày, suýt nữa thì ngã lộn nhào.

"Chậm một chút chậm một chút, đừng vội." Lý Nha Nhi nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy tiểu nha đầu, dịu dàng nói.

Mắt của Hứa Tiểu Bảo cong cong, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng không thể tan, "Tẩu tẩu, nương, lần này về chắc chắn mang về rất nhiều đồ ăn!"

Khóe miệng của Lý Nha Nhi treo một nụ cười nhạt.

Nàng không có hứng thú gì với đồ ăn, trong lòng nàng ấy chỉ mong mẹ chồng bình an trở về mới quan trọng hơn tất cả mọi thứ, bây giờ trong thôn đã có rất nhiều nhà đã bắt đầu ăn đất, bên ngoài chắc hẳn cũng hỗn loạn không thôi.

Lần này đi xa nhà, mẹ chồng chắc hẳn đã gặp phải không ít chuyện.

Ba người lo lắng không yên chạy đến đầu thôn, duỗi cổ ra nhìn, ánh mắt chăm chăm nhìn vào chỗ rẽ phía xa, mong đợi bóng người đó xuất hiện.

Từ xa xa, Tiền Mộc Mộc đã nhìn thấy ba người đang thò đầu ra nhìn, nàng mỉm cười rồi lớn tiếng gọi: "Sao các con lại đến đây?"

Nghe thấy đúng là giọng của nương, Hứa Gia Thạch dang chân, chạy như bay về phía bên này, "Nương!"

Tiền Mộc Mộc kéo dây bò, vững chắc dừng lại xe bò, từ trên xe bò xuống, ôm lấy Hứa Gia Thạch xoa xoa đầu, mang theo ba phần trêu đùa nói: "Chỉ mới hai ngày không gặp, đã nhớ ta đến vậy sao?"

"Vâng, nhớ người muốn chết." Hứa Gia Thạch cũng không ngại ngùng, hai tay ôm chặt vòng eo của thân nương nhà mình, má dán lên bụng dùng sức cọ cọ, ngửi mùi hương quen thuộc đó, cuối cùng thằng bé cũng mới yên tâm.

"Nương..." Hứa Tiểu Bảo ở bên cạnh, mở to đôi mắt như ngọc trai, bàn tay nho nhỏ nắm chặt góc áo của mình, thanh âm mềm mại gọi.

Tiền Mộc Mộc buông người trong lòng ra, ngồi xổm xuống xoa má của tiểu khuê nữ, nàng mỉm cười, "Ở nhà có ngoan ngoãn không? Hửm?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Bàn tay nhỏ của Hứa Tiểu Bảo ôm chặt cổ nương thân nhà mình, trong hốc mắt lập tức dâng lên nước mắt, khụt khịt chui vào lòng nàng, "Tiểu Bảo rất ngoan rất ngoan, vẫn luôn chờ nương trở về."

"Thật sao." Tiền Mộc Mộc dịu dàng mỉm cười, lòng bàn tay vỗ vỗ lên tấm lưng mỏng kia, buông vòng tay ra.

Nàng đứng dậy, nhìn Lý Nha Nhi.

"Trong nhà mọi thứ có ổn không?"

"Ổn, mọi thứ đều tốt." Lý Nha Nhi trả lời, ánh mắt nhìn khắp người Tiền Mộc Mộc, không thấy có bất cứ chỗ nào bị thương, cuối cùng cũng yên tâm, "Hai ngày qua nương ra ngoài, trong nhà cũng không có ai đến, mọi thứ đều yên ổn."

"Vậy thì tốt." Tiền Mộc Mộc nghe xong cũng yên tâm.

Nàng ngồi lên xe bò, nhưng Hứa Gia Tề lại từ trên xe bò xuống.

"Nương, con muốn đi cùng tẩu tẩu ca ca, còn có tiểu muội bọn họ cùng về nhà."

"Được, vậy ta đi trước." Tiền Mộc Mộc vung roi, đánh xe bò, rẽ vào con đường nhỏ trong thôn.

Lần này vào thành mua đồ, xếp thành một đống cao như ngọn núi nhỏ đặt trên xe bò, nhìn từ xa đã hơi bắt mắt, dọc đường đi, càng thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

Có người tò mò, còn sẽ đến hỏi vài câu.

Cũng không phải là người đặc biệt thân quen gì cả, Tiền Mộc Mộc mở miệng nói dối, tuỳ tiện qua loa cho xong.

 

Xe bò dừng trước viện nhà mình, Tiền Mộc Mộc trèo lên gỡ dây thừng ở phía trên, Trương thẩm tử và Từ thẩm tử ở cách vách nghe thấy động tĩnh đều ra ngoài, mồm năm miệng mười mà hỏi, tay cũng không ngừng giúp đỡ.

Tất cả đồ đạc cũng không chia, đều bê hết vào trong viện.

Trương thẩm tử lau mồ hôi trên trán, "Ai dô, lần này ngươi còn mua không ít, làm như thể ngươi phát tài rồi vậy."

"Cái gì chứ, đều là chăn, cái này phồng lên tất nhiên chiếm chỗ rồi." Tiền Mộc Mộc ôm chăn bông vào trong gian chính, đi ra bắt đầu chia đồ theo danh sách.

Trương thẩm tử là mua đế giày, chỉ thừa, da bò, và một chồng bát đĩa hoa văn đẹp mắt.

Từ thẩm tử thì là nồi chảo bát đĩa, còn có hai cuộn vải, đều là mẫu mới thời thượng.

Về phần Lý thẩm tử, chính thì là một ít phấn son bột nước, một hộp chỉ thừa, còn có một cuộn vải màu xanh lam đậm.

Tất cả đồ đạc đều được phân chia xong, Tiền Mộc Mộc chuyển phần của nhà mình vào trong phòng, lại chia một lần nữa.

Khi đang bận rộn giữa chừng, mấy người Lý Nha Nhi cũng về đến.

"Này, đây là của ba con." Tiền Mộc Mộc đưa khóa bình an trên tay mình ra, chia cho từng đứa một, kiểu dáng mỗi chiếc đều khác nhau, lung linh xinh xắn, hoa văn tinh tế.

Trước đây nàng đã nghĩ sẽ đem vàng bạc trang sức lấy từ Tiền gia, cầm đi nung chảy làm thành khóa bình an, nhưng nàng phát hiện trong huyện thành nung chảy vàng rồi làm lại tốn quá nhiều thời gian, nàng trực tiếp mua những chiếc làm sẵn.

Hứa Tiểu Bảo chưa bao giờ nhìn thấy khóa bình an, nghiêng đầu tò mò hỏi: "Nương, đây là thứ gì vậy?"

Tiền Mộc Mộc mở khóa ra, đeo cho tiểu nha đầu, sau đó giấu vào trong y phục, "Đây là khóa bảo vệ con bình an, làm bằng bạc, ngàn vạn lần không được lấy ra cho người khác trong thôn nhìn thấy, biết không?"

Hứa Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu.

"Tiểu Bảo biết rồi."

"Ngoan." Tiền Mộc Mộc xoa xoa đầu khen thưởng.

"Nương, người cũng đeo cho con." Hứa Gia Thạch nhét khóa bình an vào lòng bàn tay Tiền Mộc Mộc, ngoan ngoãn quay lưng lại, để thân nương nhà mình đeo giúp.

Tiền Mộc Mộc vòng tay qua, đeo khóa bình an lên, thuận tay giấu vào cổ áo của Tiểu Thạch Đầu, "Khi con chơi bên ngoài cũng phải chú ý, đừng để các bạn chơi cùng chạm vào cổ của con, hoặc để lộ thứ này ra ngoài, nếu không đến lúc đó nếu như bị người khác cướp đi thì phiền phức."

Trong thôn có rất nhiều người có tâm địa xấu xa, huống hồ bây giờ trong thôn có một số người đã bắt đầu ăn bùn đất, không nghĩ cũng biết cuộc sống túng quẫn đến nhường nào, nàng chỉ có thể dặn dò nhiều hơn.

Hứa Gia Thạch lại giấu khóa bình an vào sâu hơn, sờ vào chỗ nhỏ nhô ra ở ngực, rất trịnh trọng gật đầu.

"Nương người yên tâm đi, con sẽ chú ý."

Tiểu Thạch ham chơi, nhưng trong lòng cũng biết chừng mực, là một đứa vừa hiểu chuyện vừa nghe lời, nhận được lời hứa của đối phương, Tiền Mộc Mộc cũng không nói lại những lời đã nói nữa.

"Được rồi, đi chơi đi."

Vừa nghe có thể đi chơi, Hứa Gia Thạch lập tức vui mừng, cực kỳ hưng phấn nói: "Nương, vậy con đi chơi với Quế Tử Thặng Phạn bọn họ!"

Khóe miệng của Tiền Mộc Mộc hơi nhếch lên, "Đi đi đi đi, đừng chạy quá xa, chú ý an toàn."

"Con biết rồi con biết rồi!" Hứa Gia Thạch mỉm cười đồng ý, kéo Hứa Gia Tề chạy ra ngoài, "Ngũ đệ, đi đi đi! Mấy hôm trước chúng ta nhìn thấy một hang thỏ trong núi, mập lắm, hôm nay chúng ta lại đi thử vận may!"

"Ai dô, nhị ca huynh chậm một chút!" Hứa Gia Tề bị kéo đến mức gần như đứng không vững, lảo đảo chạy theo sau.

"Nương, con đến chỗ tam gia gia đây!" Trong tay Hứa Tiểu Bảo cầm một cuốn sách, giống như một học trò ngoan ngoãn.

"Ừm, đi học cho tốt." Tiền Mộc Mộc cúi đầu bận rộn dọn dẹp, thuận miệng trả lời.

Hứa Tiểu Bảo sờ vào chỗ mát lạnh ở lồng ngực, trong lòng vui sướng, cái đầu lắc la lắc lư bước ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment