Tiếng hét sắc nhọn chói tai, cả ba người trong viện đều bị dọa cho hoảng hốt.
Tiền Mộc Mộc duỗi cổ nhìn qua nhà cách vách một cái, "Có chuyện gì vậy, quá dọa người."
"Không biết, đây là có chuyện gì vậy?" Hứa lão thái thái cũng mặt mày mù mịt, đặt y phục trong tay xuống, băng qua viện đến cách vách, giơ tay gõ gõ cửa.
Bà ấy kéo giọng hỏi: "Làm gì vậy? Vừa nãy."
Cửa viện mở to, trên mặt Hứa Văn Lợi tràn đầy kinh hoàng hoảng sợ.
"Nương, tức phụ con nàng ta, tức phụ con nàng ta... nàng ta nàng ta..."
Hứa lão thái thái là người tính tình nóng nảy, ghét nhất ngập ngà ngập ngừng, trên mặt bà ấy lộ ra chút bực dọc, "Nàng ta sao rồi? Con mau nói đi chứ!"
"Nàng ta treo cổ." Hứa Văn Lợi hai tay hết sức, giống như đang cố tóm lấy thứ gì đó, nhưng lại giống như chỉ muốn biểu đạt sự hoảng sợ của chính mình.
"Cái gì?!" Hứa lão thái thái cau chặt mày, đẩy người chướng mắt ra, sải bước lớn mạnh mẽ vào trong, còn không quên ngẩng đầu lên hét lớn về phía cách vách: "Lão đầu, mau qua đây có chuyện lớn rồi!"
Tiền Mộc Mộc nghe thấy lời này, cũng cảm thấy đứng ngồi không yên mà đi theo sau lưng bố chồng của mình, vào trong nhà Hứa Văn Lợi.
Nàng bước vào phòng ngủ, đã nhìn thấy một thân hình mềm nhũn treo trên xà nhà, hai chân buông thõng, hai mắt trợn trừng, lưỡi thè ra ngoài, mặt mày tái nhợt, có chút dữ tợn đáng sợ.
Đồng tử của nàng co lại, dây thần kinh cũng run lên một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn quanh bốn phía.
Ba hài tử của Hứa Văn Lợi đều ở đó, hai khuê nữ đứng ngoài gian chính, Hứa Đoạn thì đứng cạnh cửa phòng ngủ của mình, biểu tình đều ngây ra, giống như bị dọa cho ngu người.
Hứa lão đầu ở bên cạnh nhìn thấy ba hài tử đều ở đó, sắc mặt đỏ bừng, tức đến nỗi n.g.ự.c phập phồng thở dốc, tát mạnh vào mặt của Hứa Văn Lợi, ông ấy tức giận hét lớn: "Ngươi là đồ súc sinh! Tức phụ ngươi treo cổ, ngươi không mau cứu nàng ta xuống, ngươi còn đứng đây làm gì?"
Hứa Văn Lợi lúc này mới phản ứng lại, vội vàng lo lắng đi qua kéo chân của Lưu Tiểu Hoa xuống, phát hiện không kéo được hắn ta còn nghiến răng dùng sức.
Tiền Mộc Mộc nhìn thấy mà tức giận nghiến răng.
Làm sao bây giờ, nàng bị chứng ghét người ngu.
Cả người nàng tức đến mức dùng một tay che trán, "Hứa Văn Lợi có phải đầu ngươi có vấn đề đúng không? Nếu như sợi dây này có thể kéo xuống được, nàng ta còn có thể đi đời nhà ma sao? Nâng lên đi đồ ngu!"
Mặc dù nàng ghét Lưu Tiểu Hoa, nhưng nàng càng ghét loại người ngu ngốc không động não này. Người đã c.h.ế.t rồi, còn tra tấn người ta như vậy, thật đúng là không biết phải đánh giá như thế nào.
Hứa lão thái thái cũng không nhìn được nữa, đá vào m.ô.n.g Hứa Văn Lợi một cái, bà ấy tức muốn c.h.ế.t mà mắng chửi: "Lão nương ta sao lại sinh ra một đứa đầu óc ngu ngốc như ngươi, chỗ lương thực ngươi ăn kia đều đi đâu hết rồi? Cút ra!"
Hứa lão đầu nắm cổ áo của Hứa Văn Lợi, kéo mạnh sang một bên, phun một bãi nước bọt vào lòng bàn tay rồi chà xát, ông ấy nghiến răng dùng sức một thân xương cốt già, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n của Lưu Tiểu Hoa rồi đẩy lên!
Đầu bị kẹt trong sợi dây trượt ra, cơ thể rơi xuống, Tiền Mộc Mộc vội vàng bước tới đỡ lấy. Hai người một người ôm chân, một người ôm thân trên, từ từ đặt lên giường.
"Đại nhi tức phụ, con lại bắt mạch xem thử. Biết đâu, biết đâu người vẫn còn hơi thở, phải không?" Trong mắt Hứa lão thái thái lộ ra một tia hy vọng.
Tiền Mộc Mộc đặt tay lên mạch cổ của Lưu Tiểu Hoa, bình tĩnh bắt mạch một lúc, lại áp sát vào n.g.ự.c nàng ta nghe một lát, cuối cùng nàng ngẩng đầu lên, lắc đầu tiếc nuối về phía Hứa lão thái thái.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Trời ơi, sao lại thế này..." Trong mắt Hứa lão thái thái hiện lên sự ngạc nhiên, bà ấy đờ ra nhìn bốn phía.
Hứa lão đầu cúi đầu thở dài.
Tiền Mộc Mộc lấy một chiếc khăn tay từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng đắp lên mặt Lưu Tiểu Hoa, nàng đứng dậy, dừng một lát mới nói: "Thân thể vẫn còn mềm, nói rõ là mới vừa mất không lâu."
Khi người còn sống, chơi đủ trò tâm kế với nàng, nàng còn thấy phiền muốn chết. Bây giờ người đã chết, nàng lại cảm thấy có hơi bùi ngùi.
Một mạng người sống sờ sờ như vậy, ai…
Hứa lão đầu vừa nghe vậy, tức đến mức không kiềm được lại đá Hứa Văn Lợi một cái, "Ngươi là người chống đỡ cái nhà này có tác dụng gì? Sao không trông chừng nàng ta cho tốt?! Nói rõ ràng chuyện gì đã xảy ra?!"
Hứa Văn Lợi cau mày lại, vẻ mặt khổ sở.
"Oan uổng cho con, con còn có việc ở trong ruộng, con ra ngoài một chuyến khi về thì đã nhìn thấy cảnh tượng này, con làm sao biết xảy ra chuyện gì... Hơn nữa mấy ngày nay nàng ta vẫn luôn điên điên khùng khùng, mọi người cũng không phải không biết."
Hứa lão thái thái mắt mày rủ xuống, thở dài thật sâu, ngồi bên giường cẩn thận chỉnh sửa y phục của Lưu Tiểu Hoa, lại vén tóc trước trán ra đằng sau.
"Thôi đi, lão đầu." Mắt bà ấy đỏ hoe, giọng nói hơi nghẹn ngào, "Người đã mất rồi, giờ nói cái gì cũng vô ích, đi nói với trưởng thôn bọn họ một tiếng đi."
Hứa lão đầu liếc nhìn Hứa Văn Lợi một cái thật sâu, thở dài u uất.
"Biết rồi, ta đi ngay đây."
Tiền Mộc Mộc đi theo Hứa lão đầu ra ngoài, khi bước qua ngưỡng cửa, Hứa Phương đại nữ nhi của Hứa Văn Lợi, bỗng nhiên nói một câu: "Nương ta c.h.ế.t rồi, chắc trong lòng ngươi vui lắm đi."
Hả?
Tiền Mộc Mộc hoàn toàn ngơ người.
Nàng dừng bước chân, nhìn Hứa Phương bằng ánh mắt nhìn người điên.
"Ngơi đang nói cái gì? Nương ngươi c.h.ế.t rồi, tại sao ta lại vui?"
Hứa Phương cười khẩy một tiếng, trong mắt ẩn chứa sự khinh bỉ.
"Đừng giả vờ nữa, không phải ngươi vẫn luôn muốn gả cho cha ta sao? Bây giờ nương ta c.h.ế.t rồi, nói không chừng trong lòng ngươi đang vui mừng lắm, ngươi làm quả phụ năm năm chắc đang đợi không kịp đi."
Đây rốt cuộc là lời phát ngôn ma quỷ gì vậy?
Tiền Mộc Mộc cảm thấy đau đầu muốn chết, nàng không thể dùng từ kinh ngạc để diễn tả tâm trạng của mình nữa, nàng tức đến bật cười.
"Không thể không nói cả nhà các người, quả không hổ là người một nhà. Giỏi, thật sự quá giỏi."
"Cho dù ngươi giả vờ cũng vô ích, ta nói cho ngươi biết, cho dù nương ta c.h.ế.t rồi, ta cũng tuyệt đối không cho phép ngươi bước vào nhà chúng ta, ngươi c.h.ế.t tâm đi!" Hứa Phương hung dữ nói.
"Đúng!" Hứa Liên tam nữ nhi của Hứa Văn Lợi gật đầu phụ hoạ theo, "Ngươi là nữ nhân lòng dạ rắn rết, vừa độc ác vừa đáng ghét, người đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Gả cho cha ta? Cả đời này cũng đừng nghĩ, nằm mơ!"
Tiền Mộc Mộc không biết nói gì.
Nàng lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
"Các người đúng là cái này."
"Được rồi đi." Hứa Đoạn bước từ phòng ngủ của mình ra, cố tình bước lên ngưỡng cửa, cao cao tại thượng nhìn xuống Tiền Mộc Mộc, như thể như vậy nó sẽ cao hơn người khác một bậc.
"Ngươi ngoảnh mặt làm ngơ với chuyện tứ đệ ta bị bệnh, m.á.u lạnh không chịu ra tay giúp đỡ. Bây giờ nương ta c.h.ế.t rồi, nói không chừng cũng là do ngươi hại chết, bởi vì chỉ có như vậy, ngươi mới có thể gả vào nhà chúng ta. Nhưng ta nói cho ngươi biết, trừ khi ta chết, nếu không ngươi tuyệt đối không thể."
Nó vòng hai tay trước ngực, cố làm ra vẻ hung dữ nói: "Bây giờ, ngươi có thể cút đi, nơi này không chào đón ngươi."
Hành vi như này, rơi vào trong mắt Tiền Mộc Mộc vừa hài hước vừa nực cười.
Nếu không phải vì vừa có người chết, người c.h.ế.t đó còn là nương của ba thối tiểu tử này, nàng thật muốn ra tay dạy dỗ một trận.
Nhưng quân tử trả thù mười năm chưa muộn, sẽ có một ngày, ba hài nhi này sẽ rơi vào tay nàng.
Nghĩ đến đây, Tiền Mộc Mộc cười khinh bỉ một tiếng.
Cái gì cũng không nói, bước ra khỏi nhà Hứa Văn Lợi, về bên trong viện của nhà cũ cầm theo những thứ còn lại, đi về nhà tam thúc trong thôn.