Đêm tối, bầu trời sao lấp lánh.
Ánh bạc rơi xuống đất, như một lớp vải mỏng, bao phủ tất cả mọi thứ, mơ hồ không rõ, khiến người ta không nhìn rõ diện mạo thật sự.
Giữa bờ ruộng, hai ba bóng người đang đi bộ, bóng người phản chiếu xuống đất, kéo ra những vệt đen dài.
"Nương, ghế nhà ta gần như đều mang đi cả rồi, chúng ta ngồi gì bây giờ?" Trong tay Hứa Gia Thạch ôm hai cái ghế dài, trong miệng lẩm bẩm.
"Trong nhà vẫn còn ghế đẩu nhỏ, mấy ngày nay trước tiên nhường một chút." Tiền Mộc Mộc chú ý dưới chân, còn không quên quay đầu nói với Lý Nha Nhi, "Lát nữa con đừng vào trong, đặt ghế ở cửa, tự ta mang vào là được."
Đang mang thai, không thể tùy tiện bước vào nơi có người mất. Cái này, vẫn là tiểu lão thái thái dặn dò với nàng.
Nếu không, nàng nào nghĩ đến những điều kiêng kỵ này.
Lý Nha Nhi rõ ràng cũng biết tập tục này, nàng ấy nghe xong lời này thì gật đầu, "Con biết rồi, nương."
Khi mấy người đang nói chuyện, đã leo qua con dốc đến trước nhà Hứa Văn Lợi.
Bên trong có rất nhiều người tụ tập lại, có người ngồi trên bàn chơi bài cửu, có người thì tụ tập xung quanh lôi đông kéo tây lại nói chuyện.
Trương thẩm tử đang nói chuyện với một nhóm người ở bên trong, mắt liếc về bên phía cửa, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc đứng ở cửa, nàng ấy phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, một tay giơ cao hơn đỉnh đầu vẫy vẫy.
"Mộc Mộc, chỗ này chỗ này!"
Lý Nha Nhi đặt ghế xuống, nhu thuận nói: "Nương, vậy con về trước."
"Được, trên đường về con nhớ chú ý an toàn một chút." Tiền Mộc Mộc dặn dò một câu, rồi mang ghế vào bên trong.
Trương thẩm tử nhìn thấy ngoài cửa còn đặt hai cái ghế, nàng ấy lon ton chạy ra giúp mang vào, "Sao bây giờ mới đến? Ta đợi ngươi lâu lắm rồi đấy, ta còn cho rằng ngươi đến từ sớm, kết quả tìm nửa ngày cũng không thấy ngươi."
"Từ huyện thành trở về phải dọn dẹp đồ đạc hơn nửa ngày, sau đó lại ở chỗ tam thúc chậm trễ một hồi, về đến nhà trời đã tối, lại còn bận nấu cơm, cứ hai ba việc như thế mà bị trì hoãn." Tiền Mộc Mộc trả lời, bốc hạt dưa từ lòng bàn tay của Trương thẩm tử mà ăn.
Nàng cắn hạt dưa, phun ra rồi tùy tiện hỏi: "Hứa Văn Lợi nói sao? Tiệc cỗ bàn có tổ chức hay không?"
"Có tổ chức đấy, ta nghe nói là sẽ tổ chức." Từ thẩm tử vốn dĩ đang nói chuyện với một nhóm người khác, cũng đi tới chen lời vào.
Hứa bà đỡ đang đứng một mình trong góc, nhìn thấy người quen cũng bước tới, "Chắc chắn phải tổ chức chứ, đây cũng không phải là tiểu hài tử c.h.ế.t yểu, hơn nữa người treo cổ oán khí rất lớn, ta nghe nói trưởng thôn bọn họ còn phải mời hòa thượng đến tụng kinh, mời đạo cô thay y phục cho nàng ta."
Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
Có chút ngạc nhiên.
"Nghiêm trọng đến vậy sao?"
Vừa dứt lời, đầu gối nàng đã bị đá một cái.
Thân hình lảo đảo bổ nhào về phía trước, trực tiếp đ.â.m vào trong lòng Trương thẩm tử. Tiền Mộc Mộc dựa vào cánh tay của Trương thẩm tử đứng vững, quay đầu nhìn rõ là Hứa Đoạn, cau chặt mày.
Nàng không nói hai lời, giơ tay tát một cái.
"Ta tốt bụng không tính toán với ngươi, ngươi còn muốn gây chuyện với ta, ngươi ngứa đòn đúng không!"
Hứa Đoạn xoa cái má tê dại, giống như một con trâu điên, hùng hục muốn đ.â.m vào Tiền Mộc Mộc, hai tay giương nanh múa vuốt muốn cấu người.
Tiền Mộc Mộc không chút gợn sóng, khi người lao đến, trực tiếp nắm lấy cổ tay kia rồi bẻ ra sau, ấn lên lưng, dùng sức ấn xuống, giống như đang giam giữ phạm nhân, còn thuận tiện đá mạnh vào gót chân.
Hứa Đoạn kêu thảm một tiếng, quỳ sụp xuống đất, trợn mắt há miệng kêu gào, đau đến nỗi vặn vẹo cả người.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng dễ dàng ấn xuống, không cho người bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
"Tiểu thí hài nhi này, trước khi động tay làm phiền ngươi ước lượng rõ chính mình bao nhiêu cân bao nhiêu lượng, nếu không thì, người chịu thiệt chỉ có thể là chính ngươi."
Hứa Đoạn vùng vẫy mạnh mẽ, "Ngươi là điên bà tử, thả ta ra, mau thả ta, ngươi nghe thấy không?!"
Hứa Phương từ xa bưng một chậu nước đến, khí thế hùng hổ xông đến, hất thẳng vào mặt Tiền Mộc Mộc!
Nhanh tay lẹ mắt, Tiền Mộc Mộc đá mạnh một cái vào Hứa Đoạn, nhanh chóng lùi lại, tránh được cuộc tấn công này.
Một chậu nước ào ào đổ hết lên người Hứa Đoạn, Hứa Phương có chút hối hận vì đã đổ sai người, đồng thời lại cực kỳ tức giận giậm chân phẫn nộ hét về phía Tiền Mộc Mộc, "Ngươi, ngươi người này lòng dạ đúng là xấu xa, tự mình trốn tránh, còn đá đệ đệ ta vào trong nước, ngươi là loại người gì!"
Tiền Mộc Mộc hoàn toàn cạn lời.
"Không phải chứ, tiểu hài tử này ngươi bị bệnh sao!" Trương thẩm tử bước lên, một tay chống eo, ngón tay chỉ vào mũi của Hứa Phương, "Rõ ràng lúc ban đầu là đệ đệ mất trí tiến lên trước, vô duyên vô cớ đánh Mộc Mộc. Sao, ngươi tưởng rằng người lớn đều là người ngu sao? Tiểu hài tử phát điên, người lớn còn phải nhường nhịn à."
Từ thẩm tử, Hứa bà đỡ còn Ngô thẩm tử cũng lên tiếng bênh vực.
Bên cạnh vang lên một giọng nói chua ngoa khắc nghiệt.
"Ôi chao ôi chao, mấy người lớn bắt nạt một tiểu hài tử thì vui lắm sao?" Dương quả phụ õng ẹo bước tới, một tay vuốt tóc mái bên tai, miệng tặc tặc lưỡi.
"Nhìn xem nhìn xem, mọi người đều nhìn xem, chủ nhà có người mất, người đến cửa uống tách trà, còn gây ra chuyện, bắt nạt tiểu hài nhi người ta, đúng thật là đủ mất phẩm giá."
Giọng của Dương quả phụ không nhỏ, cộng với việc nàng ta chính là thanh lâu di động, mỗi lần đi đến đâu, đều có thể thu hút không ít ánh nhìn của nam nhân.
Giọng nói lảnh lành này vừa cấy lên, người chơi bài cũng không chơi nữa, người uống trà cũng không uống nữa, đều nhao nhao tụ tập lại bên này, tò mò nhìn xem xảy ra chuyện gì.
Trong đám người bị tách ra một lối đi, Hứa Văn Lợi từ bên ngoài chui vào, túm cổ áo Hứa Đoạn, trên mặt chứa đầy cơn thịnh nộ, "Hứa Đoạn, ngươi lại gây chuyện gì nữa?! Yên phận một chút cho lão tử, nếu không lão tử đập ngươi!"
Hứa Đoạn giống như một con lừa cứng đầu, giật cổ áo từ tay lão tử nhà mình, bĩu môi oán hận: "Chuyện này không phải do con gây ra, là do nàng!"
Hứa Đoạn giơ tay chỉ vào Tiền Mộc Mộc.
"Tiện nữ nhân không cần mặt mũi này, một lòng nhớ thương đến việc gả vào nhà chúng ta, lúc chiều con đã nói rất rõ ràng với nàng rồi, bảo nàng đừng đến nhà chúng ta, nhưng bây giờ nàng lại đến, không phải nhớ thương muốn gả cho cha sao.”
"Khi nương bọn con còn sống, nàng ngày ngày mong nương bọn con chết. Nương bọn con mới chết, chút suy nghĩ đê tiện của nàng đã không giấu được nữa, con phải dạy cho nàng một bài học, để nàng không dám có loại suy nghĩ này nữa!"
Nghe được phần đầu, Hứa Văn Lợi đã bắt đầu đưa tay ra muốn bịt miệng của Hứa Đoạn lại, nhưng dù hắn ta cố gắng ngăn cản như thế nào, đều bị khéo léo tránh né.
Lời vừa dứt, hắn ta đã cảm thấy xấu hổ đến mức không chốn dung thân, má hắn ta đỏ đến tận cổ, kéo khoé miệng mỉm cười ngượng ngùng, "Đại tẩu, tiểu hài tử không hiểu chuyện, nói lung tung mà thôi, tẩu đừng nghe nó nói bậy."
Tiền Mộc Mộc cười khẽ một tiếng.
Chiều hôm đó, khi Hứa Đoạn nói những lời kia, nể tình Lưu Tiểu Hoa đã mất, nàng không muốn để ý lắm, còn nghĩ rằng cứ để chuyện đó qua đi. Không ngờ tới lại bị nhắc lại chuyện này, còn thật sự cho rằng nàng là quả hồng mềm dễ bóp nặn à?