Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 218

Trong đôi mắt hạnh hiện lên một tia vui mừng, Tiền Mộc Mộc lấy loan đao ở bên hông ra, chặt từ phần gốc măng rừng xuống, gọt bỏ lớp da, dùng móng tay bấm vào, mềm mềm còn chảy nước.

Nàng khẽ nhếch một bên lông mày.

Ném vào trong gùi, lại đi sâu vào trong một chút.

Đi được một lúc, thế mà lại đến một khu rừng trúc lớn.

Đưa mắt nhìn vào bên trong, măng rừng lớn lớn nhỏ nhỏ chỗ nào cũng có.

Dày đặc chi chít, không thể nhìn hết.

"Trời..." Tiền Mộc Mộc nhìn chằm chằm.

Nếu bán hết chỗ này, chắc chắn có thể đổi được rất nhiều tiền.

Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, nàng liền tỉnh táo lại.

Mọi người trong thôn bây giờ ăn cơm cũng đã trở thành vấn đề, nếu nàng bán hết, nói có thể vượt qua được lương tâm là nói dối.

Hơn nữa ngọn núi này là của thôn, nàng không thể chiếm giữ một mình.

Quan trọng hơn chính là, kể từ khi một số hộ trong thôn bị đạo tặc cướp mất lương thực, cuộc sống càng ngày càng khó khăn, nếu cứ tiếp tục xấu đi như vậy, xảy ra án mạng cũng là nhẹ.

Đến lúc đó, là thật sự sẽ loạn.

Trong lòng hơi cân nhắc một chút, Tiền Mộc Mộc vác gùi lên vai rồi xuống núi.

Để gùi ở trong viện, nàng cầm một gốc măng rừng, dẫn Hứa Gia Thạch đến nhà trưởng thôn.

Nàng là một quả phụ đi một mình đến nhà trưởng thôn, chung quy lại vẫn là không thoả đáng.

Dẫn Tiểu Thạch đi cùng, rơi vào mắt người ngoài cũng sẽ không bị nói ra lời đàm tiếu.

......

Nhà trưởng thôn.

Viện nhà trưởng thôn không đóng.

Tiền Mộc Mộc đứng trong viện, cũng không vào trong nhà.

Duỗi cổ hô to vào bên trong: "Trưởng thôn, ngài có ở nhà không?"

Tiếng kêu ken két của cửa gỗ cũ, từ từ vang lên.

Trưởng thôn đỡ khung cửa bước ra ngoài, mặt mày hiền từ, cho dù không cười, cũng cho người ta cảm giác rất dễ nói chuyện, ông ấy nâng da mắt, nhìn vào trong viện.

"Đại chất nhi tức, sao cháu lại đến đây?"

Ông ấy cong môi mỉm cười, mở to cửa.

"Vào trong ngồi đi."

Tiền Mộc Mộc dắt Hứa Gia Thạch bước lên vài bước, "Cháu không vào nhà nữa, cháu đến để nói với ngài một chuyện."

Nàng đưa ra gốc măng rừng trong tay ra, "Đây là măng rừng cháu tìm thấy trong núi, mặc dù đã tháng mười, nhưng thịt măng vẫn còn mềm. Cháu đã xem qua, nếu đào hết khu rừng trúc đó, đủ cho cả thôn chúng ta ăn ít nhất một tháng, cho dù trong thời gian ngắn không ăn hết, cũng có thể làm thành rau khô hoặc ngâm trong bình."

Mắt trưởng thôn trợn to, chưa đợi người nói xong, ông ấy đã cầm lấy măng rừng bấm thử, quả nhiên vẫn rất mềm, xào lên ăn hoàn toàn không thành vấn đề.

"Trời ạ! Đây quả là chuyện vui lớn!"

Trưởng thôn vui mừng dậm chân ngay tại chỗ, quay đầu gọi hai nhi tử nhà mình, "Nhanh nhanh nhanh! Đại Quý Đại Tuyền, hai người các con một đứa đi cùng đại chất nhi tức vào trong núi một chuyến, một đứa đi gọi Lý Chính đến, nói là ta có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ông ấy."

Hứa Văn Quý vội vã chạy ra ngoài.

Sau một lát.

Lý Chính được gọi đến.

Ông ấy gần như là chạy đến, hơi thở hổn hển, mặt mày hưng phấn.

"Ta đã nghe sơ qua, chuyện này đúng thật là mưa dầm đúng lúc! Hứa Tiền thị, ta đi cùng ngươi, ta muốn xem kỹ khu rừng trúc đó."

Tiền Mộc Mộc còn chưa đi, nghe những lời này chỉ mỉm cười, dẫn người đi ào trong núi.

......

Sau khi vào núi một chuyện.

Lý Chính càng vui mừng như điên, khuôn mặt ông ấy đầy tán thưởng nhìn Tiền Mộc Mộc, nếu không vì nàng là nữ nhân, lại là quả phụ, ông ấy đã muốn vỗ vỗ vào bả vai nàng, thể hiện lòng biết ơn của mình đối với nàng.

Kích động thì kích động, Lý Chính vẫn chưa quên chuyện chính.

 

Gọi hài tử nhà mình đến, đi thông báo cho mọi người trong thôn mở họp.

Mọi người trong thôn nghe nói có chuyện liên quan đến lương thực, lập tức bỏ công việc trong tay xuống, như lửa đốt đến m.ô.n.g mà chạy đến từ đường.

Ùn ùn tấp nập, tất cả đều đến.

Lý Chính đứng ở phía trên, đi thẳng vào vấn đề.

"Các vị, Hứa Tiền thị phát hiện ra măng rừng trong núi, ta cũng vào trong núi xác nhận, nếu đào hết măng rừng ra đủ cho chúng ta ăn một tháng! "

Lời này, gây ra tiếng hoan hô sôi nổi!

"Ta đang nằm mơ sao?! Hay là ta đói đến nỗi xuất hiện ảo giác? Thế mà thật sự có lương thực, mà còn là măng rừng dễ bảo quản, ông trời ơi chúng ta được cứu rồi!"

"Măng rừng trong núi lại có thể bị Hứa Tiền thị phát hiện, nàng rốt cuộc là thích đi vào núi đến mức nào, hơn nữa vận may của nàng cũng quá tốt rồi đấy, có hơi khó tin."

"Một quả phụ suốt ngày chạy vào núi, ước chừng là đi gặp riêng dã nam nhân, tình cờ phát hiện ra măng rừng, sau đó muốn kiếm danh tiếng tốt chứ gì, khoảng thời gian trước Hứa Đoạn còn vì nàng mà vào tù, nghĩ lại đúng thật là oan uổng tiểu tử kia."

Vân Mộng Hạ Vũ

Các loại lời nói đàm tiếu, không ngừng bên tai.

Trong đó cũng không thiếu người nói tốt.

"Ta nói mấy người các ngươi có thể tích chút khẩu đức không? Hứa Tiền thị nói ra chuyện măng rừng, đó đều là coi chúng ta như người nhà của mình, người ta cứu chúng ta, các ngươi không biết cảm ơn lại nói những lời lạnh nhạt, này cũng quá không ra gì rồi đi."

"Có đồ ăn miễn phí lại còn nói đủ thứ bôi nhọ, nếu ta là Hứa Tiền thị, ta trực tiếp không nói, để những kẻ lòng lang dạ sói này c.h.ế.t đói cho rồi, đúng thật là lòng tốt không được báo đáp."

"Đúng vậy, nếu các ngươi vẫn tiếp tục như vậy, sau này phát hiện được gì trong núi, ai còn dám nói ra, để mọi người cùng hưởng phúc, các ngươi chiếm được của hời thì tự mừng thầm đi, còn nói những lời làm người ta buồn nôn."

"......"

Mồm năm miệng mười, cãi nhau ầm ĩ đến đau tai.

Tiền Mộc Mộc nghe những lời tốt xấu lẫn lộn, không có bất kỳ biểu cảm gì. Ở chỗ này lâu như vậy, nàng sớm đã hiểu rõ niệu tính và tật xấu của một vài người ở thôn Lộ Sơn.

Nàng làm chuyện như này, vốn dĩ cũng không mong chờ được khen ngợi gì, cũng chẳng hề để tâm đến những lời thị phi vô căn cứ.

Thân phận quả phụ, trong mắt một số nam nhân trong thôn, đó chính là bánh màn thầu thơm, ai nhìn thấy cũng muốn thử chiếm lấy một chút.

Chỉ là ngặt nỗi nàng quá tuân thủ lễ nghi, lại ăn mặc kín đáo, không bày tư thế yêu kiều quyến rũ giống như Dương quả phụ, khiến đám nham nhân không có cơ hội lợi dụng.

Lúc này mới nghĩ đến việc bắt đầu từ danh tiếng của nàng.

Dù sao thì muốn hủy hoại một người, cách nhanh nhất cũng không cần trả bất kỳ giá nào, chính là mở miệng bịa đặt lời nói dối vô căn cứ, khiến mọi người đều khinh bỉ và bài xích.

Nghe những lời đủ kiểu phía dưới, mặt Lý Chính cũng tái xanh.

"Đều câm mồm cho ta!"

Một tiếng quát lớn.

Khung cảnh tức thì trở nên im lặng như tờ.

Rất nhiều người đều bị dọa sợ.

Đưa mắt nhìn nhau, không thể tin nổi mà nhìn lên phía trên.

Lý Chính vẫn luôn giữ thái độ cao ngạo, ngoài việc liên quan đến quyết sách của thôn ra, trước nay không bao giờ xen vào tranh chấp của nhà người khác, cũng chưa bao giờ nổi giận hay hét lớn.

Này, thế mà lại nổi nóng.

Còn lớn tiếng như vậy, đây là thật sự tức giận rồi.

Nhận thức được điều này, tất cả mọi người đều không dám nói chuyện.

Lý Chính cau chặt mày, hai tay chắp sau lưng, tức giận đến nỗi sắc mặt lạnh tanh.

"Các người như này có giống người không?! Các người hãy tự hỏi lương tâm mình xem, Hứa Tiền thị đã làm gì sai với các ngươi, hay là nàng lấy ra măng rừng, khiến tất cả mọi ngươi trong một tháng không cần lo ăn uống, nàng làm sai sao?"

"Các ngươi ngay trước mặt Hứa Tiền thị, bịa đặt về nàng, còn nói những lời bôi nhọ người khác, các ngươi quả thật là vô phương cứu chữa."

Lý Chính tức giận không thôi.

Quay đầu bước xuống bậc thang.

Rồi đi về nhà mình.

Trưởng thôn cũng lắc lắc đầu.

Trong mắt là thất vọng không thể nói hết.

"Các ngươi này, đúng thật khiến người ta lạnh lòng."

Ông ấy run run bước xuống bậc thang, đi về phía nhà mình.

Bình Luận (0)
Comment