Tiền Mộc Mộc lại cố tình làm ra vẻ thần bí.
"Đợi ngày mai ngươi sẽ biết."
"Không được, ta muốn nghe ngay bây giờ!" Trương thẩm tử nũng nịu vẫy tay, làm nũng như một tiểu cô nương, "Mộc Mộc, nói đi mà nói đi mà, ngươi khơi dậy cơn tò mò của ta rồi, nếu ngươi không nói tối nay ta sẽ lên giường ngươi ngủ, bám lấy ngươi!"
Trong mắt Tiền Mộc Mộc tràn đầy bất lực.
Dùng một tay che miệng, dán sát bên tai Trương thẩm tử, thì thà thì thầm nói rất nhiều.
Sắc mặt của Trương thẩm tử lúc lúc lại thay đổi, khi nghe đến chỗ bí mật nàng ấy suýt chút nữa kích động mà hét lên, nghe xong đôi mắt của nàng ấy sáng lên, long lanh có thần.
"Ta cũng muốn đi cùng ngươi! Chuyện vui như thế này, sao có thể thiếu ta được?!"
"Muốn đi thì có thể, nhưng đến lúc đó nếu như bọn họ ghi hận ngươi, ta không quản đâu." Tiền Mộc Mộc vừa cười, vừa đi vào phòng bếp.
"Ta mới không sợ, nhà Hứa Đại kia vốn không phải thứ tốt đẹp gì, ghi hận thì ghi hận đi!" Trương thẩm tử cũng không về nhà mình nữa, đi theo Tiền Mộc Mộc vào phòng bếp, nàng tự nhiên cầm xẻng cơm, múc một bát cơm trộn với khoai lang, ra ngoài bàn gắp thức ăn.
Hai người cũng không ra cửa, chỉ ngồi trong viện ăn cơm, thỉnh thoảng nói vài câu, Lý Nha Nhi cũng sẽ tham dự vào.
Cửa viện mở toang, một bóng người xinh đẹp bước vào.
Tay Phạm Ngọc An một đĩa cá hấp, thướt tha bước vào, váy voan nhẹ bay theo gió, thanh lịch lắc lư.
Không kịp đề phòng nhìn thấy một người xinh đẹp như vậy, Trương thẩm tử cũng ngẩn người một lúc, hai tay hai chân câu nệ mà đứng dậy, dùng khuỷu tay huých vào Tiền Mộc Mộc, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Người này là ai?"
Tiền Mộc Mộc cau mày.
Có chút khó hiểu.
"Đây là người cách vách Từ thẩm tử, ngươi chưa gặp qua sao?"
Trương thẩm tử lắc lắc đầu, "Nhà cách vách nhà Từ thẩm tử đã trống nhiều năm rồi, cuối năm ngoái ta nhìn thấy có người đến sửa chữa, ta còn nghĩ nhà đó giàu thật, hóa ra là về sống rồi à."
Một đĩa cá đặt lên bàn, nhìn đĩa trống không, Phạm Ngọc An quay đầu nhìn lại, nở nụ cười tươi nói: "Thì ra giờ ăn của các ngươi không cố định, hôm qua lúc này thấy các ngươi đang ăn cơm, ta còn tưởng rằng hôm nay cũng sẽ vào giờ này, không ngờ muộn hơn một chút."
Hôm qua tặng món ngon, hôm nay lại tặng…
Tiền Mộc Mộc có hơi không chịu nổi, nàng kẹp đũa vào dưới ngón tay cầm bát kia, sờ sau gáy, mặt hơi ngượng ngùng nói: "Ừm, nhà chúng ta chính là như vậy, đói bụng thì ăn sớm, không đói thì ăn muộn."
Cuối cùng, nàng cảm thấy hơi khô khan.
Lại thêm một câu: "Ngươi chưa ăn sao?"
Phạm Ngọc An khẽ gật đầu.
"Chưa, ta có thể ăn ở nhà ngươi không?"
"Có thể có thể" Tiền Mộc Mộc vào phòng bếp, múc một bát cơm rồi lấy một đôi đũa, bước ra đưa cho đối phương, "Cơm canh đạm bạc, ngươi đừng chê. Nếu không đủ thì trong nồi còn, ngươi ăn từ từ."
Nàng còn khá thích nữ hài nhi mang khí chất cổ xưa này, nhưng hai ngày liên tiếp tặng món ngon lớn, nàng ăn hơi ăn không tiêu…
Chủ yếu là đều không biết, nên đáp lễ như thế nào.
Đây là chuyện khiến nàng bực bội nhất.
Nàng không thích nợ ân tình.
Nhưng ý muốn thân thiết của đối phương, nàng vẫn có thể nhận ra.
Giống như tối hôm qua, Phạm Ngọc An ăn cơm ở đây, một lão bà tử ăn mặc trang phục hạ nhân, bưng một cái khay, mang hai món còn lại đến.
Lão bà tử còn không quên gật đầu mỉm cười với Tiền Mộc Mộc và Trương thẩm tử. Dáng người mập mạp, khuôn mặt tròn vo, nhưng lại không hề thấy dầu mỡ hay đáng ghét, khi bà ấy cười lên, giống như một chiếc bánh nếp nướng chín, mềm mềm dẻo dẻo khiến người ta muốn bóp.
Phạm Ngọc An học người Hứa gia, gắp một ít thức ăn vào bát, ngồi xuống bên cạnh Lý Nha Nhi, nhỏ nhẹ nói chuyện.
Nhìn động tĩnh bên đó một cái, Tiền Mộc Mộc hai ba miếng ăn hết cơm canh trong bát, lại dọn dẹp vệ sinh trong phòng bếp một chút, nàng bước ra chào một tiếng, rồi đi cùng Trương thẩm tử vào trong thôn.
Trong thôn, nhà trưởng thôn.
Trưởng thôn nghe xong những gì Tiền Mộc Mộc, nói chỉ cảm thấy hoang đường.
Khóe miệng của ông ấy kéo một nụ cười, "Ta biết ngươi vẫn luôn bị Hứa Cúc Hoa quấn lấy, vì chuyện này mà khổ sở không lời diễn tả, nhưng chúng ta cũng không thể nói lung tung được đúng không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiền Mộc Mộc bưng chén trà trước mặt, đưa đến miệng uống một ngụm, một tay nàng đặt lên đầu gối, cười như hoa nói: "Trưởng thôn, ngài đừng vội kết luận. Lời cháu nói này ngài nghi ngờ không tin, vậy thì gọi Hứa A Xuân và Hứa Cúc Hoa đến, chúng ta đối chất trực tiếp thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ cả thôi."
Thấy Tiền Mộc Mộc nói chắc như đinh đóng cột như vậy, trong lòng trưởng thôn cũng cảm thấy hơi bất an, ông ấy thoả hiệp nói: "Vậy thì làm theo lời cháu nói đi."
Ông ấy quay, đầu gọi đại nhi và đại nhi tức nhà mình.
"Hai người các con, chạy một chuyến đến nhà Hứa Đại và nhà Hứa A Xuân, bảo họ đến nhà ta, có chuyện cần nói rõ."
Nhà trưởng thôn là bốn thế hệ cùng sống, hai nhi tử và tôn tử, mối quan hệ giữa các chị em dâu cũng rất hòa thuận, cho đến nay vẫn chưa chia nhà.
Hai người được gọi, đáp lời rồi đi ra ngoài.
Trưởng thôn thở dài một tiếng.
"Cháu đã khổ sở vì Hứa Cúc Hoa lâu rồi, lần này ta để cháu làm loạn một lần, nhưng nếu như không hỏi ra được thứ gì, thì sau này cháu cũng đừng nhắc đến nữa, tránh làm hỏng danh tiếng của Hứa A Xuân, nhà bọn họ chỉ có một mầm độc đinh, nếu như chuyện chúng ta bắt nạt nhà một con truyền ra ngoài, đối với cháu mà nói cũng không dễ nghe."
"Ngài yên tâm đi, cháu tuyệt đối không phải nhất thời hứng lên." Tiền Mộc Mộc nói.
Trưởng thôn nhìn biểu tình kiên định trên mặt nàng, ông ấy bất lực lắc đầu, "Cháu ấy à, đúng thật là..."
Qua một nén hương.
Hứa Cúc Hoa và Hứa A Xuân đều được gọi đến.
Mấy người đứng trong viện, có đèn lồng dưới mái hiên chiếu sáng nên cũng không quá tối.
Trưởng thôn che miệng ho nhẹ một tiếng.
"Gọi các người đến, chủ yếu là vì chuyện ghi Hứa Bảo Bối vào gia phả."
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt của Hứa Cúc Hoa sáng lên.
Trước đây trưởng thôn cũng không muốn mở miệng nhắc đến, lần này lại chủ động như vậy, xem ra chuyện Tiền Mộc Mộc hứa với nàng ta, thật sự chuẩn xác làm được.
Nhưng mà,ghi vào gia phả tại sao lại phải gọi Hứa A Xuân đến?
Trong lòng Hứa Cúc Hoa có nghi hoặc, trên mặt cũng không che giấu, nàng ta không chút thương lượng nói: "Trưởng thôn, chúng ta nói trước, Bảo Bối nhà ta chỉ có thể ghi dưới danh nghĩa của Hứa Văn Thư, đó mới là thân cha của nhi tử ta, nếu làm loạn ta sẽ không chịu."
Trưởng thôn liếc mắt nhìn Hứa Cúc Hoa.
"Hài tử này rốt cuộc là của ai, chỉ có mình ngươi biết."
Hứa Cúc Hoa cau mày.
"Trưởng thôn, ngài đây là có ý gì?"
Nghe được đầu mối bên đó, Tiền Mộc Mộc bước từng bước đến trước mặt Hứa A Xuân, cười tươi nói: "Hứa Bảo Bối là hài tử của người đúng không?"
Hứa A Xuân mím chặt môi, đôi mắt hơi híp lại, chằm chằm nhìn người trước mặt, nói từng từ một: "Đó là hài tử của Hứa Văn Thư."
Tiền Mộc Mộc cong môi mỉm cười.
"Hứa A Xuân, ngươi cũng tính là nam nhân? Trưởng thôn chưa bao giờ nhắc đến chuyện này trước mặt bất cứ ai, bây giờ nhắc đến chính là muốn giải quyết triệt để, đến lúc này rồi ngươi vẫn còn ngoan cố không thừa nhận, hài tử của chính mình, còn không dám nhận sao."
Lông mi của Hứa A Xuân rung rung.
Cúi đầu, hai tay hơi siết lại.
Trong lòng đấu tranh, mày cũng nhíu chặt lại.