Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 232

Tiền Mộc Mộc mím môi.

Trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.

Đại khái đây chính là lý do tại sao, trong mấy đứa nhỏ, nàng luôn thiên vị Tiểu Thạch Đầu hơn một chút.

Thật sự không còn cách nào, sáu đứa trẻ đều rất hiểu chuyện ngoan ngoãn, nhưng duy chỉ có Tiểu Thạch Đầu là hiểu lòng nàng.

...

Ngày Tết càng ngày càng gần, thôn cũng dần dần có không khí năm mới, chỉ có điều năm nay nhất định là một năm nghèo kiết hủ lậu lại cằn cỗi.

Thu thuế vụ mùa thu của quan phủ, gần như một nửa lương thực bị thu đi, sau đó trong thôn lại xảy ra tình trạng thổ phỉ cướp bóc, rất nhiều gia đình đều gặp nạn.

Gần như là cả người và tiền đều trống không, hai tầng đả kích làm cho gia đình của một số người rơi vào trong sương mù, cho tới bây giờ vẫn chưa thoát ra được.

Hiện tại đại đa số người trong thôn đều sắp hết lương thực, toàn bộ đều dựa vào chút lương thực cuối cùng, đau khổ chịu đựng.

Người đói đến mức tận cùng, bị ép đến mức độ nhất định, làm ra hành động điên cuồng thường thường là không thể tưởng tượng.

Tiền Mộc Mộc xuất phát từ suy nghĩ này, khi làm đồ ăn như thịt, thậm chí cũng không dám mở cửa sổ, chỉ sợ có người ngửi thấy mùi, đến nhà nàng tống tiền.

Trong phòng bếp, cửa sổ đóng chặt.

Trong một cái nồi lớn sôi ùng ục ùng ục, mùi thịt tràn ngập, làm bụng người đói kêu vang.

Trong một cái nồi khác cũng đang hấp cơm.

Thịt hầm trong nồi hầm nửa canh giờ, Tiền Mộc Mộc cầm một chiếc đũa cắm vào rất dễ dàng.

Đã chín nhừ, nàng cầm tất cả bát lớn đựng vào, gọi mấy đứa nhỏ nhà mình bưng đến trong nhà chính.

Trên một cái bàn dài, bày thịt xào măng cay ớt, thịt đông pha đỏ rực, gà hầm cà rốt, tỏi xào thịt khô.

Còn có canh trứng tôm tảo tía đang nấu trong nồi bên bếp lửa.

Đồ ăn đều đã được mang lên đầy đủ, Tiền Mộc Mộc lấy cơm cầm đũa bắt đầu ăn, những người khác cũng không đứng yên, tự mình gắp đồ ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phạm Ngọc An bây giờ giống như khách quen, hầu như mỗi ngày hơn nửa thời gian ở Hứa gia, không muốn trở về, ngay cả cơm chiều cũng ăn ở Hứa gia.

Đều là người quen, Tiền Mộc Mộc cũng không để ý, ở chung như người trong nhà.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Tiền Mộc Mộc dùng nồi nhỏ nấu một nồi cháo bột gạo, đặt câu đối mua được xuống đất, dùng bàn chải nhỏ quét hai đầu hai đuôi và ở giữa, gọi Tiểu Thạch Đầu hỗ trợ dán lên trên cửa.

Gian nhà chính và cửa sân đều dán một đôi, đèn lồng đỏ cũng đã được thay mới, đứng ở ngoài cửa nhìn vào bên trong, trong phút chốc vui mừng không ít, trên mặt Tiền Mộc Mộc hiện lên vài tia tươi cười.

Vào trong nhà đem câu đối mua dư đưa đến Phạm gia, kèm theo còn có hai túi quả hạch.

Nhìn thấy đồ vật trên tay, Phạm Ngọc An có chút sững sờ, nàng ấy hơi nghiêng đầu: "Mộc Mộc tỷ, tỷ đây là có ý gì?"

"Mấy ngày nay ngươi đưa nhiều đồ của nhà chúng ta như vậy, da mặt ta cũng mỏng, luôn muốn cho ngươi một chút gì đó, nhưng lại không có đồ vật gì hiếm lạ." Tiền Mộc Mộc l.i.ế.m môi khô khốc.

"Hôm qua ta đi trấn trên, thấy bán quả hạch này liền mua thêm hai túi, câu đối ta thấy nhà ngươi cũng không dán, thuận tiện cũng mua hai bộ, đều là hàng rẻ tiền, ngươi đừng ghét bỏ."

"Sẽ không, sao lại chê được chứ?" Trong mắt Phạm Ngọc An nhộn nhạo ý cười: "Ta rất vui, Mộc Mộc tỷ trong lòng tỷ có thể nhớ tới ta."

Nàng ấy tựa hồ có chút cảm động, đáy mắt nổi lên nước mắt. Tiền Mộc Mộc nhìn mà da đầu tê dại, có chút rụt rè an ủi: "Ngươi đừng khóc nha, hàng xóm mà có thứ gì tốt đưa qua đưa lại là chuyện rất bình thường, ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng."

 

Phạm Ngọc An mím môi lắc đầu.

"Không, cái này không giống."

Nàng ấy lấy khăn tay của mình ra, lau khóe mắt, có chút khiêm tốn nói: "Xin lỗi, trước kia ta ở bên ngoài chưa bao giờ cảm nhận được ấm áp như vậy, cũng có người tặng đồ cho ta, nhưng những thứ đó đều được trao cho giá trị cùng mục đích tương đối thực tế."

"Mộc Mộc tỷ tặng ta thứ gì đó rất đơn giản, chỉ là tặng lại cho ta, không nghĩ tới nói ta phải trả giá cái gì, ta rất thích như vậy, đây cũng là lần đầu tiên ta nhận đáp lễ đơn thuần như vậy."

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp này, Tiền Mộc Mộc thở dài trong lòng, kiên nhẫn trấn an nói: "Nếu ngươi đã tới sơn thôn này, thử buông bỏ tất cả chuyện trong quá khứ đi, chúng ta ở đối diện nhau cũng coi như có duyên, ngày tháng sau này còn dài, ngươi sẽ cảm nhận được càng nhiều ấm áp và vui vẻ hơn."

Phạm Ngọc An cười nhạt nói: "Ừm, ta cảm thấy cũng đúng, bởi vì bầu không khí nhà Mộc Mộc tỷ thật sự rất tốt, làm cho người ta không hiểu sao có loại cảm giác thả lỏng."

Tiền Mộc Mộc cười ha ha hai cái.

"Chắc là ta là người khá Phật hệ, cho nên mấy đứa nhỏ nhà ta cũng học theo ta, không có lòng cầu tiến gì."

Phạm Ngọc An cười nhạt.

"Mọi thứ biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc, rất tốt."

Đứng ở bên ngoài quá lạnh, Tiền Mộc Mộc thật sự là không chịu được, qua loa nói với Phạm Ngọc An câu "Buổi tối nhớ tới nhà ta ăn cơm." liền ôm hai tay chạy về nhà mình.

Trở lại nhà chính, m.ô.n.g còn chưa ấm lên, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Tiền Mộc Mộc lại đứng dậy, đi mở cửa ra, nhìn thấy là Mã A Muội, nàng trở tay đóng cửa lại.

"Ôi chao ôi ôi!" Mã A Muội dùng khuỷu tay chống cửa: "Đại tẩu xa lạ rồi, mới mấy ngày không gặp, ngay cả cửa cũng không cho vào nha."

Tay Tiền Mộc Mộc nắm cửa không buông, nhưng cũng không vội đẩy, nàng tức giận nói: "Hai chúng ta thủy hỏa bất dung, ngươi tới nhà của ta sợ là chồn chúc tết gà đi."

Mã A Muội không đồng ý vung tay, "Lời này của ngươi... Đều là người trong nhà, ta hòa khí một chút đi."

"Hòa nhã không được. Có chuyện gì thì nói mau, có rắm thì thả nhanh." Tiền Mộc Mộc nửa chút mặt mũi cũng không chịu cho, ngữ khí càng là đạm mạc vô cùng.

Mã A Muội bĩu môi, nghĩ đến lời kế tiếp, trên mặt nàng ta nở nụ cười lấy lòng.

"Đại tẩu, thân thể của ta không quá thoải mái, muốn nhờ tẩu xem giúp một chút, xem có phải cái kia hay không."

Tiền Mộc Mộc nghe lời này, đôi mắt hạnh quét qua người trên dưới một chút, đột nhiên nhớ tới thời điểm tháng mười, Mã A Muội vọt vào nhà Lý thẩm tử cướp phương thuốc kia...

Trên mặt nàng mang theo nụ cười ý vị thâm trường.

"Sao vậy? Ngươi cảm thấy trong bụng ngươi có động tĩnh?"

Mã A Muội không nhìn ra thâm ý trong nụ cười kia, chỉ cho rằng đối phương đang trêu chọc, nàng ta vuốt sợi tóc bên tai, mang theo một chút kiêu ngạo tự mãn.

"Nguyệt tín của ta cũng đã một tháng không tới, chủ yếu là muốn để đại tẩu ngươi xem giúp một cái, xác định xem bụng ta có động tĩnh thật hay không."

Trước mắt cũng không có việc gì phải làm, Tiền Mộc Mộc mang theo tâm tư tò mò lại xem trò vui, dẫn người tới gian nhà chính.

Thả mạch chẩn lên bàn, bắt mạch cho người ta.

Sau khi sờ được mạch, Tiền Mộc Mộc nhíu nhíu mày, hơi kinh ngạc.

Nhìn vẻ mặt này của Tiền Mộc Mộc, Mã A Muội có chút không chắc, nàng ta vạn phần thấp thỏm hỏi: "Thế nào? Đại tẩu."

Tiền Mộc Mộc đặt tay xuống, nói rất thẳng thắn: "Đúng là có triệu chứng mang thai ban đầu."

Bình Luận (0)
Comment