Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 235

"Các con đều chắp tay cho cha các con chưa?" Tiền Mộc Mộc đi vào trong nhà chính, nhìn mấy đứa bé song song đứng đấy, ý cười dịu dàng hỏi.

"Làm rồi!" Hứa Tiểu Bảo giương nụ cười ngọt ngào, chạy tới nắm chặt xiêm y mẫu thân nhà mình: "Nương, con có thể đi đến nhà Tam gia gia một chuyến không?"

"Được." Tiền Mộc Mộc cụp mắt, trong mắt hàm chứa ý cười, "Lát nữa con đi, nhớ nói thêm chút lời chúc phúc để Tam gia gia con cũng vui vẻ."

"Con biết rồi!" Hứa Tiểu Bảo gật đầu một cái.

"Nương, vậy con đi đây ~ "

Cô bé nói xong, liền chạy ra ngoài.

"Trên đường đi trơn trợt, cẩn thận một chút." Tiền Mộc Mộc quay đầu nhìn nhóc tỳ, hướng ra ngoài nhảy nhót, cất giọng dặn dò.

Dứt lời, tiểu tử kia đã biến mất ở ngoài cửa viện.

Cửa viện đột nhiên nhô ra một cái đầu nhọn.

Thặng Phạn bước chân đi vào, trên mặt mang theo nụ cười ngại ngùng, giọng nói trong trẻo: "Hứa thẩm thẩm, cháu đến tìm Thạch Đầu."

Hứa Gia Thạch nghe thấy tiếng kêu chạy ra, nhìn thấy Thặng Phạn đến cửa, mặt mày nó nhướng lên, vẫy tay như lão đại, cất bước đi ra ngoài, "Đi! Chúng ta đi từ đường, hôm nay có thể ăn được thịt đầu heo đấy!"

Thặng Phạn theo sát phía sau.

Đi tới ngoài cửa, Quế Tử nhà Trương thẩm tử cũng đuổi theo.

Mỗi năm vào 30 Tết, từ đường đều sẽ g.i.ế.c heo để cúng tế, mở tiệc chiêu đãi liệt tổ liệt tông, nội tạng, đầu heo còn có một chút đồ thừa, đều sẽ nấu chín cắt thành từng miếng để ở trong sân, để cho đám tiểu hài tử trong thôn tự mình chấm muối ăn, cũng coi như là lấy niềm vui.

Đứa nhỏ nhà mình đi đến từ đường, Tiền Mộc Mộc cũng không quản, vào nhà lấy ra túi phúc đã mua trước đó, nhét vào bên trong mười hai đồng tiền, đây là cho con mình.

Lại chuẩn bị thêm túi phúc nhỏ sáu đồng tiền cho đứa nhỏ Thặng Phạn.

Còn lại đều là bánh kẹo hạt dưa, tất cả đều phân loại xếp gọn. Cứ như vậy, nếu ngày mai có trẻ con trong thôn đến chúc tết, cũng không đến mức luống cuống tay chân.

Từ trong phòng ngủ đi ra, vừa vặn đụng phải Lý Nha Nhi, nàng ấy một tay chống eo mỉm cười nói: "Nương, con muốn đi đến nhà Lý thẩm, cùng nàng nói một chút về việc thêu giày đầu hổ, mấy ngày hôm trước nàng cho con xem giày đầu hổ, rất tinh xảo rất đẹp mắt."

Tiền Mộc Mộc nhíu mày.

"Cái này ngươi đi hỏi Phạm Ngọc An không phải tốt hơn sao? Tay nghề của nàng tốt hơn Lý thẩm nhiều lắm."

Lý Nha Nhi ngượng ngùng cười một tiếng.

"Tay nghề của Phạm cô nương quá tinh xảo, con cũng không tiện làm phiền người ta, con và nàng ở cùng nhau luôn cảm thấy không tự nhiên, vẫn nên ở cùng Lý thẩm tử thì hơn."

Tiền Mộc Mộc nghe thấy thế thì cười, ở cùng một chỗ với đại mỹ nhân chói lọi như vậy quả thật sẽ có áp lực, nàng cũng không miễn cưỡng quá nhiều, gật đầu nói: "Được, vậy con đi đi, chú ý dưới chân một chút."

"Vâng, con dâu biết rồi." Lý Nha Nhi đáp xong, xách giỏ đi ra ngoài.

Tiền Mộc Mộc thì cầm một cái giỏ sạch sẽ, từ trên xà nhà lấy xuống hai khối thịt khô, đi ra sân sau giật mấy củ cải trắng, măng chua cũng múc một chén lớn, tất cả đều để vào trong giỏ.

Một tay nhấc lên vai, nàng đi tới trước cửa phòng bên trái, Hứa Gia Lăng đứng trung bình tấn bên giường, Hứa Gia Phục cầm quyển sách đọc, Hứa Gia Tề cúi đầu thêu những hình ảnh mới học...

Ba tiểu tử kia thoạt nhìn đều rất bận rộn.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa, ba cái đầu đồng loạt xoay qua.

Tiền Mộc Mộc lần lượt quét mắt, cười nhạt nói: "Ta bây giờ muốn đi nhà cũ bên kia hỗ trợ làm cơm tối, ba đứa con muốn ở nhà hay là cùng ta đi nhà cũ?"

 

Ba người đồng loạt dừng công việc trên tay, nhao nhao nói:

"Con muốn đi cùng nương." Hứa Gia Tề.

"Trong nhà cũng không thú vị." Hứa Gia Lăng nói.

"Ta đi làm trợ thủ cho nương." Hứa Gia Phục nói.

Tiền Mộc Mộc thấy thế, khóe miệng cong lên.

Nàng cõng giỏ đi vào trong sân, chú chó nhỏ vui vẻ đi theo sau, lúc chân nhỏ chạy thì đầu lắc lắc, thoạt nhìn có vẻ rất hào hứng.

Hứa Gia Tề kéo áo khoác trên người lại, nhìn bộ dáng Hứa Hạnh Phúc ngây thơ khờ ngốc, trên mặt không khỏi mang theo vài phần ý cười.

"Nương, Hứa Hạnh Phúc cũng muốn đi sao?"

"Để nó đi đi. Chúng ta đều đi rồi, nó chỉ có một mình ở nhà lẻ loi." Tiền Mộc Mộc xoay người, một tay ôm Hứa Hạnh Phúc lên, kẹp ở bên hông ôm ra cửa.

Hứa Gia Lăng đi cuối cùng, kéo cửa viện lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Gặp phải Từ thẩm đang gánh nước trở về, Tiền Mộc Mộc khẽ mỉm cười gật đầu.

Từ thẩm cũng cười, nói: "Đây là muốn đi nhà cũ ăn cơm chiều sao?"

"Ừ. Mấy ngày trước lão thái thái nói, nói hôm nay là cuối năm, cả gia đình tụ tập." Tiền Mộc Mộc nói.

Trong mắt Từ thẩm xẹt qua một tia mất mát, lại nói: "Vậy à, ngày mai chúng ta lại hẹn."

Tiền Mộc Mộc thu hết một tia mất mát vào đáy mắt, nhưng cũng không có tỏ vẻ quá nhiều, chỉ nói: "Được rồi, ngày mai sẽ ở trong nhà của ta đi, đến lúc đó ngươi xào hai món ăn mang tới, mấy người chúng ta cũng tụ tập ăn một bữa cơm."

Từ khi sau tháng tám, sau khi Từ thẩm chuyển từ nhà chồng nàng ấy đi ra ngoài sống, vẫn luôn ở cuối thôn bên này, không chuyển về nữa.

Từ Lão Hàm sau khi tìm một lần, cũng không có đến nữa, hai người giống như là hoàn toàn ở riêng.

Có thể nhìn ra trong lòng Từ thẩm kỳ thật đã không có so đo như trước, chỉ là còn thiếu một bậc thang, nhưng Từ Lão Hàm vẫn không có biểu hiện gì, quan hệ liền cứng ngắc.

Nhưng đây chung quy là chuyện nhà người khác, nàng không muốn can thiệp, nhưng nếu Từ Lão Hàm dám động thủ đánh người, vậy nàng khẳng định không để yên.

Xuyên qua từng mảnh ruộng, leo lên sườn núi, Hứa Hạnh Phúc được ôm vào trong ngực, chân nhỏ vểnh lên, ngốc nghếch đáng yêu không thôi.

Hứa Ngật Đáp mới từ bên kia từ đường tới, vừa vặn nhìn thấy một màn này, chó con trong n.g.ự.c kia mập ú ù, vừa nhìn liền biết có rất nhiều thịt.

Nó đảo mắt, quay người nói với Lưu Đại Tráng: "Con chó Hứa thẩm ôm trong ngực, ta nhớ là của nhà ngươi"

Lưu Đại Tráng tướng mạo hàm hậu nghiêng người, liếc nhìn về phía bên kia, trong mắt không có nửa phần mơ ước, đơn thuần gật đầu.

"Đúng vậy, làm sao?"

"Con chó kia bây giờ được nuôi béo như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn cướp về?" Hứa Ngật Đáp có ý muốn nói.

"Không muốn." Lưu Đại Tráng trả lời rất nhanh, gần như không hề do dự: "Đó là Hứa thẩm thẩm, ta không dám, ta sợ bị đánh."

Dứt lời, nó còn co rúm lại.

"Đồ nhát gan!" Hứa Ngật Đáp tức giận mắng, "Thật sự là một chút tiền đồ cũng không có, ngươi lá gan nhỏ như vậy, khó trách Hứa Liên không coi trọng ngươi, nếu ta là Hứa Liên, ta cũng khẳng định sẽ không gả cho loại nam nhân như ngươi, quả thực chính là kẻ bất lực!"

Vương Cẩu Đản bên cạnh cũng hùa theo trêu tức: "Chẳng qua chỉ là một con ch.ó mà thôi, chúng ta trực tiếp trộm tới mang lên núi nướng ăn, rồi đem xương cốt đi chôn, Hứa thẩm thẩm có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không bắt được bất kỳ nhược điểm nào của chúng ta, ngươi sợ cái gì chứ, thật là."

"Cái gì gọi là trộm?" Hứa Ngật Đáp có chút không đồng ý, nhấn mạnh nói: "Đó vốn chính là chó nhà Lưu Đại Tráng, cho dù thật sự bị phát hiện, Tiền Mộc Mộc nàng cũng không chiếm lý."

Bình Luận (0)
Comment