"Đủ chứ, ta đã sờ qua bụng rồi, thai nhi trong bụng được nuôi rất tốt." Hứa bà đỡ bĩu môi nói, "Dương quả phụ kia cũng gần bằng tuổi chúng ta, ngươi nói nếu bên cạnh có một nam nhân thì còn được, nàng ta là một quả phụ mà còn có thể làm ra bụng lớn, chậc... mất mặt."
"Miếng nhân sâm lấy đến rồi." Toàn Bách Xuyên đưa một chiếc khăn tay đến tay Tiền Mộc Mộc.
Tiền Mộc Mộc chuyển lại cho Hứa bà đỡ.
"Việc sinh hài tử cấp bách, ngươi đi trước đi."
"Hay là ngươi đi cùng ta một chuyến? Bắt mạch xem thử, nàng ta cứ kéo dài như thế này, mạng cũng sắp mất rồi." Hứa bà đỡ nói.
Tiền Mộc Mộc cau mày.
"Được, ta đi cùng ngươi."
Nàng quay người nói với Hứa Tú Dương: "Tam thúc, đợi lát nữa hai người bọn họ hẳn là sẽ đến, chuyện dẫn bọn họ vào phòng làm phiền thúc rồi."
Hứa Tú Dương chỉ nghe thấy hai chữ Dương gia ở đầu, không rõ nội dung cụ thể bên trong, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hơi lo lắng của hai người, ông ấy liên tục nói: "Mau đi mau đi, chuyện ở đây không cần cháu lo."
Tiền Mộc Mộc hơi gật đầu với ông ấy.
Xách hòm thuốc lên, đi cùng Hứa bà đỡ.
…
Nhìn thấy nam nhân đứng trước cửa nhà Dương quả phụ, Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút.
Hứa bà đỡ nhìn thấy biểu cảm của Tiền Mộc Mộc, cho rằng đối phương bị chấn kinh, nội tâm muốn tám chuyện đạt đến đỉnh điểm.
Nhưng chuyện trước mắt còn quan trọng hơn, bà ấy chỉ có thể cố gắng kiềm lại, kéo Tiền Mộc Mộc vào phòng.
Dương quả phụ nằm trên giường, đầy mồ hôi cực kỳ yếu ớt, môi đều trắng bệch, miệng phát ra từng đợt rên rỉ, đã đau đến mức hơi mất ý thức.
"Nhanh! Nhanh ngậm miếng nhân sâm này vào." Hứa bà đỡ bóp miệng của Dương quả phụ, cố nhét miếng nhân sâm vào.
Kéo tay của Dương quả phụ qua để bắt mạch, Tiền Mộc Mộc lật lòng bàn tay lại, cầm ngân châm, châm vào trung điểm của xương cạnh bên của đốt bàn tay thứ hai.
Sau đó lại châm vào huyệt tam âm giao, chí âm, kiên tỉnh, cách một khoảng thời gian lại đổi kim châm lại.
Dương quả phụ gần như sắp hôn mê bất tỉnh, dần dần cảm thấy sức lực đang hồi phục, nàng ta từ từ mở mắt ra, khàn giọng gọi: "Hứa bà đỡ, hài tử ta sinh ra chưa?"
"Sắp rồi sắp rồi, ngươi lại cố gắng thêm sức!" Hứa bà đỡ an ủi nói.
Dương quả phụ nghe vậy, nghiến răng dùng sức.
Qua nửa canh giờ, tiếng khóc của một hài nhi vang lên.
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng khóc, Hứa bà đỡ thở phào một hơi thật mạnh, cắt dây rốn của hài tử, lại dùng nước ấm lau sạch, quấn lại bằng chăn nhỏ đặt bên cạnh gối của Dương quả phụ.
Dương quả phụ nghiêng đầu, nhìn hài tử vừa mới sinh ra, nàng ta vừa khóc vừa cười nói: "Xấu thật đấy."
"Tiểu hài tử vừa sinh ra đều như vậy, chúc mừng ngươi, là một nam hài." Hứa bà đỡ nói, trong mắt không giấu được sự khinh bỉ. Bà ấy không có nửa câu nhắc đến Lý Hoa đang đứng ngoài chờ, càng không nghĩ đến việc bế đứa hài tử ra cho hắn nhìn.
Một người là chó không thể giữ miệng, một người là kẻ thứ ba xen vào gia đình người khác, kẻ nào bà ấy cũng thấy không thuận mắt.
"Vất vả cho ngươi rồi, Hứa bà đỡ." Dương quả phụ móc từ dưới gối ra phong bao đỏ đã chuẩn bị trước đó, run run đưa ra.
Không thích thì không thích, tiền vẫn phải lấy, Hứa bà đỡ cũng không khách khí, vừa nhận tiền, lười biếng nói: "Được rồi làm xong chuyện rồi, ta cũng nên đi."
Đi ra ngoài cửa, mới phát hiện Tiền Mộc Mộc chưa đi, bà ấy bước đến định nói chuyện, Lý Hoa đột nhiên giận dữ hét: "Ta nói vốn dĩ chính là sự thật, vấn đề căn bản không nằm ở ta, nếu ta thật sự có vấn đề, sao Dương quả phụ có thể mang thai được?"
Tiền Mộc Mộc cong môi, cười đầy vẻ khinh thường.
"Bây giờ ngươi đang tính sổ một thể với ta sao? Hay là muốn nói, thể diện nam nhân của ngươi vẫn như cũ, người có vấn đề là ta?"
Trước đây nàng còn tưởng rằng, mặc dù Lý Hoa đối xử với tức phụ không ra gì, nhưng ít ra người này vẫn còn tạm được, bây giờ nhìn lại…
Hoàn toàn là rác rưởi.
Nghĩ đến đây, nàng càng không tha cho hắn.
"Nói nữa, phong lưu của Dương quả phụ người cả thôn đều biết, sao ngươi lại có thể chắc chắn, hài tử mà nàng ta sinh ra là giống nòi của ngươi?"
Mặt Lý Hoa lúc xanh lúc tím, hắn nghiến răng nói: "Ngươi có gan nói lại lần nữa không?! Ngươi tin không ta đánh nát mồm ngươi không?!"
Tiền Mộc Mộc khoanh hai tay trước ngực, ngang ngạnh bất kham.
"Không nhìn ra được ngươi tuổi còn trẻ, tai đã nghễnh ngãng, những gì ta nói trước nay không bao giờ nói lại lần thứ hai, nhưng nếu ngươi kiên trì như vậy, ta cũng không phải là không thể nói lại, nhưng..."
Nàng cười đầy ý vị thâm trường.
"Ta chỉ mới nói thế thôi, ngươi đã tức giận như vậy, sợ không phải là bị ta nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận chứ?"
Người không động nàng, nàng không động người.
Nhưng nếu người đã động, vậy nàng ắt sẽ không buông không tha.
"Ngươi!" Lý Hoa tức muốn chết, ba bước thành hai tiến về phía trước định động tay…
"Ai ai ai!" Hứa bà đỡ chen vào giữa, đẩy Lý Hoa một cái, giận đùng đùng nói: "Làm cái gì thế?!"
"Nếu không phải người Hứa Tiền thị tốt bụng đến châm cứu cho Dương quả phụ, Dương quả phụ nàng ta sao có thể sinh hài tử nhanh như vậy, nếu không ngươi nào còn thời gian ở đây cãi nhau om sòm, sớm đã khóc trời gào đất gọi nương rồi, ngươi nên biết đủ đi."
Lý Hoa sửng sốt một chút, có hơi không hạ được mặt mũi, nhưng cũng không tiện hung hăng như vừa rồi, hắn gượng gạo nói: "Dù có công lao lớn thế nào đi chăng nữa, cũng không nên nói những lời không nên nói, nghe rất chói tai. Hứa tiền thị cứ nhất quyết nói hài tử không phải của ta, này ta có thể nhịn sao?"
"Lý Hoa, ngươi bị bệnh à?" Tiền Mộc Mộc thật sự không thể nhìn nổi nữa, mở miệng bắt đầu mắng.
"Ngươi còn nhớ ai là tức phụ ngươi không? Lý thẩm tử đang mang bụng lớn ở nhà, sắp sinh hài tử rồi, bây giờ ngươi lại canh trước cửa nhà Dương quả phụ, nói những lời rắm chó như này, ngươi có biết xấu hổ không."
Nàng cũng có chút giao tình với Lý thẩm tử, để nàng nghe thấy những lời của tên súc sinh này, lời gì cũng không nói, vậy nàng sẽ nghẹn đến chết.
Hứa bà đỡ cũng tức đến nghẹn lòng, "Ta nói ngươi người này sao lại càng nói càng không biết thân phận của chính mình, ta thấy Hứa Tiền thị nói đúng lắm, ngươi ấy à chính là súc vật."
Tiền Mộc Mộc không muốn ở lại đây nữa, bước nhanh ra ngoài, Hứa bà đỡ cũng đi theo.
…
Rời khỏi nhà Dương quả phụ, Tiền Mộc Mộc và Hứa bà đỡ đi xuống sườn đồi, nhìn thấy Lý thẩm tử đi lên phía trên…
Cả hai người đồng loạt sửng sốt một chút.
Tiền Mộc Mộc ho một tiếng, bước vài bước ra giữa ngăn cản Lý thẩm tử.
"Ngươi định đi đâu?"
Nhìn Hứa bà đỡ một cái, Lý thẩm tử bỗng cười một tiếng, "Đã sinh rồi đi?"
Tiền Mộc Mộc hơi ngừng lại.
"Ngươi đều biết?"
Lý thẩm tử gật đầu, vẻ mặt như thường.
"Biết chứ, từ sau ngươi gõ chuông cảnh tỉnh ta, ta đã luôn chú ý chuyện này, by giờ ta đến cũng là muốn hỏi rõ, nàng ta sinh nam hay sinh nữ"
"Là nam hài." Hứa bà đỡ nói.
Lý thẩm tử cắn môi.
"Rất tốt."
"Đi thôi, đến nhà ta ngồi chơi." Tiền Mộc Mộc chủ động mời.
"Được." Lý thẩm tử nói.
…
Hứa gia cuối thôn.
Khi rời đi cửa viện đóng rất chặt, nhưng khi về đến nhà, cửa viện lại mở toang hoang.
Kho trong nhà chỉ có Nha Nhi, hài tử nhà nàng ra ngoài đều biết đóng cửa, Tiền Mộc Mộc tưởng là là Lệ Lâm Thanh và Linh Nhất đi vội, trong lúc bất cẩn không đóng cửa.
Nàng nhấc chân bước vào.
Đập vào mắt là cảnh tượng Lý Nha Nhi bị trói…