Nhìn thấy do dự trong mắt Tiền Mộc Mộc, Lệ Lâm Thanh tiếp tục nói: "Đôi khi, buông tay cũng là một loại tình yêu, ngươi không thể ở bên bọn nó cả đời, trị an và pháp độ ở Kinh Thành vẫn còn được, sẽ không dễ dàng xảy ra mạng người, ta cũng sẽ chiếu cố nó."
Linh Nhất ở bên cạnh cũng gật đầu nói: "Ta và Lệ Lâm Thanh đều nhận được lòng quan tâm của ngươi, tất nhiên cũng sẽ chăm sóc cho hài tử của ngươi nhiều một chút, cho nên ngươi cứ việc yên tâm, nếu như ngươi thực sự không yên tâm, cũng có thể đi cùng chúng ta, sau đó ta lại đưa ngươi về."
Biểu cảm Lệ Lâm Thanh khẽ động, trong mắt thoáng hiện một tia ngạc nhiên, ánh mắt đặt trên người Linh Nhất, một cảm xúc kỳ lạ lướt qua, hơi đau đớn, lại hơi tê dại.
Tư vị nói không ra được, không hiểu sao khiến người bực tức.
Cứ như thể, người thuộc về hắn bị người khác thèm muốn…
Linh Nhất không hề phát giác, chỉ đặt tâm tư lên người Tiền Mộc Mộc, nói: "Ý ngươi thế nào?"
Sự chân thành trong lời nói của Lệ Lâm Thanh và Linh Nhất, Tiền Mộc Mộc có thể cảm nhận được, chỉ là…
"Cảm ơn hai người các vị, để ta suy nghĩ một chút."
Tiền Mộc Mộc đặt chổi vào góc tường, bước vào trong nhà tìm Hứa Tú Dương.
Lệ Lâm Thanh nhìn chằm chằm vào Linh Nhất, tầm mắt quá tập trung và cố ý, Linh Nhất muốn bỏ qua cũng khó, hắn đưa mắt nhìn qua đáp lại.
"Ngươi đã động tâm tư không nên động, Lệ Nhất Phong không phải là người thấu tình đạt lý, nếu hắn biết, ngươi cũng không sống được lâu nữa, ta khuyên ngươi biết tiếc mạng." Lệ Lâm Thanh khẳng định nói.
Vẻ mặt Linh Nhất lạnh nhạt.
"Ngươi vẫn nên lo cho chính mình trước đi, lần này ta đưa ngươi về kinh, nếu ngươi không đưa ra được bức thư đó, ngươi sẽ c.h.ế.t sớm hơn ta."
Lệ Lâm Thanh cười khẽ một tiếng.
"Ngươi có thể đưa ta về Kinh Thành hay không còn chưa biết, nhưng chắc chắn ngươi sẽ c.h.ế.t thảm hơn ta."
Linh Nhất cụp mắt xuống, một nỗi bi ai thoáng qua trong đáy mắt.
Trong tổ chức, người động tình đều không thể thoát khỏi cái chết.
Những năm nay, hắn luôn tỉnh táo khống chế.
Hắn cho rằng, hắn chú định cô độc cả đời.
Nhưng không ngờ tới hắn sẽ động lòng với thôn phụ, càng không nghĩ tới hắn sẽ trầm luân đến vậy.
Hắn không cầu được canh giữ bên nàng, chỉ mong có thể âm thầm bảo vệ nàng là được.
…
Bước vào trong nhà, Hứa Tú Dương vẫn chưa dậy.
Biểu cảm của ông ấy mệt mỏi, ngồi ở đầu giường xoa đầu gối.
Nhìn thấy Tiền Mộc Mộc bước vào, ông ấy mỉm cười.
"Mùa màng trong ruộng thế nào rồi?"
Tiền Mộc Mộc lắc đầu, ngồi xuống bên giường.
"Không tốt."
Hứa Tú Dương thở dài một hơi.
Cũng không hỏi thêm nữa.
Trước mặt Hứa Tú Dương, Tiền Mộc Mộc không thể giấu được chuyện trong lòng, lấy rượu thuốc ra xoa đầu gối cho Hứa Tú Dương, thuận tiện kể hết chuyện vừa xảy ra trong viện cho ông ấy nghe.
"Cháu muốn hỏi thúc, thúc nghĩ sao về chuyện này?"
Đầu gối ấm áp, Hứa Tú Dương thoải mái nhắm mắt lại, nghe xong liền trầm ngâm một lát, rất chân thành nói: "Lệ Lâm Thanh nói có lý, hơn nữa bọn họ đều sẵn sàng giúp đỡ cháu, cơ hội như thế này không nhiều, cháu nắm bắt cho tốt, dù sao chuyện này cũng liên quan đến cả chuyện đời của Tiểu Thạch."
Tiền Mộc Mộc thở dài.
"Đúng vậy, chính vì là chuyện cả đời, cháu mới không vội vàng đưa ra quyết định, nghĩ đến hỏi ý kiến của thúc."
Hứa Tú Dương vỗ nhẹ vào cánh tay Tiền Mộc Mộc, có vẻ như an ủi.
"Đi hỏi mẹ chồng con đi. Cháu không phải nói gần đây mẹ chồng cháu đang bận rộn tìm cô nương cho Tiểu Thạch sao, bà ấy cũng là nãi nãi của Tiểu Thạch, cháu đi hỏi xem, cũng coi như tôn trọng lão nhân gia bà ấy."
"Vâng, lát nữa con sẽ đi." Tiền Mộc Mộc gật đầu đồng ý, lực xoa bóp trên tay không giảm.
Xoa được non nửa canh giờ, Tiền Mộc Mộc mới dừng tay.
"Thúc nghỉ ngơi trước đi, con đi một chuyến."
"Đi thôi đi thôi, trên đường cẩn thận." Hứa Tú Dương dịu dàng căn dặn.
Tiền Mộc Mộc gật đầu, quay người bước ra khỏi phòng.
Trong viện đã được quét dọn sạch sẽ, trong phòng bếp khói bếp thưa thới bay ra, là tiếng động của Linh Nhất đang bận rộn nấu cơm.
Tiền Mộc Mộc không chào hỏi, trực tiếp rời đi.
Đi qua trước cửa lớn từ đường, lại đi một đoạn.
Nhìn thấy chỉ cần leo lên một con dốc nữa, là có thể đến trước cửa nhà cũ, phía trên đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Tiền Mộc Mộc cau mày, nhấc chân đi lên.
Bỗng nhiên từ phía đối diện có một bóng người rơi xuống!
Nàng liếc mắt nhìn.
Liền thấy Hứa lão thái thái rơi thẳng xuống, đập vào trong nương sau nhà!
Nhìn thấy cảnh này, mắt Tiền Mộc Mộc đều trợn to, không nói hai lời liền nhảy từ chỗ thấp xuống, không vội vàng động vào người, mà trước tiên kiểm tra một phen, xác nhận không bị thương đến cổ, tim phổi, và cột sống, nàng mới bế người lên.
Hứa lão đầu vội vã chạy xuống, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc bế Hứa lão thái thái, ông ấy nhắm mắt nuốt một ngụm nước bọt, cực kỳ lo lắng nói: "Không bị ngã ra tật xấu gì chứ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tạm thời còn chưa rõ, phải cẩn thận kiểm tra xong mới biết được." Tiền Mộc Mộc nói.
Thân thể Hứa lão thái thái gầy gò, chỉ mới hơn bốn mươi cân, Tiền Mộc Mộc không phí chút sức lực mà ôm lên, bước chân ổn định đi lên trên.
Trước cửa nhà cũ, đứng rất nhiều người.
Có phu thê hai người Lý gia, cũng có Dương quả phụ.
Phu thê hai người Hứa Văn Hòa cũng ở đó, không khí cực kỳ kỳ lạ.
Mã A Muội ôm một hài nhi trong lòng, nàng ta cười ngây ngô dỗ: "Bé ngoan, mụn con bảo bối của ta, con có đói không? Nương cho con b.ú sữa có được không?"
Nhìn thấy Tiền Mộc Mộc ôm Hứa lão thái thái lên, Lý thẩm tử hỏi: "Hứa lão thái thái không sao chứ?"
Tiền Mộc Mộc chỉ lắc đầu.
Tránh né mọi người, ôm Hứa lão thái thái vào nhà, nhẹ nhàng đặt lên giường, cởi áo ngoài ra, kiểm tra người bà ấy.
Rơi từ con dốc cao ba bốn mét xuống, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng bị gãy tay, trán bị xước, đầu gối bị bầm tím.
Ngoài đó ra, không có tật xấu gì.
Có thể coi là may mắn trong bất hạnh.
Tiền Mộc Mộc chào hỏi Hứa lão đầu một tiếng, đến nhà Hứa Tú Dương mang hòm thuốc đến, băng bó vết thương cho lão thái thái.
Hứa lão thái thái có vẻ bị dọa đến ngốc, biểu cảm ngây ngơ, đợi đến khi gần như băng bó vết thương xong, bà ấy mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Nhìn nhi tức đang bận trước bận sau trên người bà ấy, hốc mắt Hứa lão thái thái cay cay, khàn giọng nói: "Đại nhi tức, vừa nãy vừa nãy, vừa nãy tức phụ lão tứ suýt nữa đã g.i.ế.c ta..."
Tiền Mộc Mộc dừng lại một chút.
"Con thấy rồi."
Hôm qua Mã A Muội phát điên, nhưng không liên lụy đến người nhà mình, nàng ta không coi là chuyện gì to tát, không ngờ nàng ta dám động tay với lão thái thái tuổi cao…
"Nàng ta thật sự điên rồi!" Trong mắt Hứa lão thái thái ngấn lệ, vừa tức vừa đau lòng, giơ tay muốn lau nước mắt, nhưng phát hiện cánh tay của mình bị băng bó kín mít.
"Đừng động đậy lung tung, vết thương vừa mới băng bó xong." Tiền Mộc Mộc thu dọn xong một chút cuối cùng.
Nàng cụp mắt xuống thu dọn hòm thuốc, tận tình khuyên bảo: "Người đã lớn tuổi như vậy rồi, đừng xen vào chuyện của người khác nữa, an phận dưỡng già, không có lương thực thì tìm con."
Hứa lão đầu nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, lau nước mắt cho lão bà tử nhà mình, trầm giọng nói: "Chúng ta cũng không ngờ tới, Mã Thị sẽ điên cuồng đến mức đẩy người xuống dốc, tim ta lúc đó suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng."
Tiền Mộc Mộc thu lại sắc bén trong mắt, căn dặn nói: "Trong nửa tháng không được đè lên cánh tay, cũng đừng động đậy lung tung, càng đừng làm việc nặng, nghỉ ngơi thật tốt."