Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 294

Xem náo nhiệt xong, Tiền Mộc Mộc quay đầu rời đi.

Đi ra ngoài, nhìn thấy Lý thẩm tử vẫn chưa đi.

"Ngươi làm cái gì? Còn không về đi." Nàng thuận miệng hỏi, bước xuống con dốc.

"Đợi ngươi." Lý thẩm tử một tay che đầu tiểu hài nhi, chầm chầm bước xuống, rất sợ dẫm phải vụn băng đá ở trên đất.

Đợi đến khi bước vào chỗ bằng phẳng, nàng ấy mới lại nói: "Vừa rồi cảm ơn ngươi, ở đó căng thẳng rất lâu, ta cũng không biết phải làm sao mới có thể lấy lại hài tử..."

"Chuyện nhỏ." Giọng Tiền Mộc Mộc tuỳ ý nói.

Xung quanh yên tĩnh, Lý thẩm tử đi rồi lại đi, bỗng rơi nước mắt, giọng khàn khàn nói: "Tướng công ta căn bản không quan tâm hai mẫu tử ta, hôm qua hắn nói với ta, muốn ghi tiểu tạp chủng của Dương gia kia dưới danh nghĩa của hắn, lúc đó ta nghe thấy, thật sự tim đều nguội lạnh."

Lấy ra một chiếc khăn tay từ trong tay áo đưa qua, Tiền Mộc Mộc giọng nói bình thản nói: "Nhìn ra được. Luôn nói có trước có sau, hài tử kia của Dương quả phụ sinh ra sớm hơn, lại là nam hài, đối với Lý Hoa mà nói, đây chính là hài tử đầu tiên của hắn, hắn tất nhiên sẽ quan tâm nhiều hơn một chút."

Lý thẩm tử nghe vậy, khóc càng đau lòng hơn.

"Có gì mà khóc, khóc vì nam nhân như Lý Hoa không đáng. " Tiền Mộc Mộc quét mắt nhìn người, mày khẽ cau lại, "Ta lại thấy rằng, thay vì khóc, ngươi càng nên chú ý hơn chính là, hiện tại ngươi vẫn đang ở cữ, chạy lung tung ra ngoài bị gió thổi, cẩn thận sau này đau đầu."

Lý thẩm tử hít mũi một cái, ôm chặt hài tử.

"Sáng hôm nay, trong lúc ta đi vệ sinh, Mã Thị đột nhiên phát điên chạy vào nhà ta cướp hài tử ta đi, ta đuổi theo đến trong thôn, mới phát hiện tướng công ta đang ở cùng Dương quả phụ, ta không hiểu tại sao tướng công ta lại đối xử với ta như vậy. Ta thật sự... Ta thật sự hận không thể g.i.ế.c hai người bọn họ."

Tiền Mộc Mộc vỗ bả vai Lý thẩm tử.

"Đừng nghĩ nữa, chuyện này ngươi tự mình suy nghĩ, cũng không nghĩ ra đáp án, nghĩ thoáng ra một chút, nuôi dưỡng hài tử của mình cho tốt, mới quan trọng hơn thứ gì."

Lý thẩm tử gật đầu nói: "Ta biết."

Qua từng khúc ruộng, hai người chia ra ở ngã rẽ.

Tiền Mộc Mộc về nhà mình, dọn dẹp nhà cửa, đợi nàng bận rộn một loạt xong, bên ngoài đã rực rỡ đầy trời, hoàng hôn sắp buông.

Hơi cử động cánh tay mỏi nhừ, ôm một bó củi ở góc tường, sau đó bước vào phòng bếp nhóm lửa nấu cơm.

Bữa sáng ăn mì, bữa trưa mấy hài tử đều không về, nàng cũng không có tâm trạng nấu, chỉ làm một bát trứng luộc và một bát canh thuốc an thai cho Nha Nhi.

Đợi đến khi dọn bữa tối lên bàn, từng người đều đói bụng không thôi.

Trong lòng Tiền Mộc Mộc có chuyện, tuỳ tiện ăn một chút rồi đặt bát xuống, lấy một tấm thảm ra, ngồi trên ghế trong viện, ngước nhìn bầu trời đầy sao.

Trong đêm tối, một tiếng gọi vang lên.

"Nương."

Nàng quay đầu nhìn.

Hứa Gia Thạch bê một cái ghế đẩu ngồi bên cạnh, trên tay còn bưng một cái bát, "Nương, tối nay người ăn rất ít, là gặp chuyện gì không vui sao?"

Tiểu tử ngốc này…

Tiền Mộc Mộc mỉm cười.

"Con ăn cơm trước đi, ăn xong nương có chuyện muốn nói với con."

Tiểu Thạch Đầu nhìn có vẻ thô lỗ phóng khoáng, lại luôn có thể chú ý đến thay đổi tâm trạng của nàng, trình độ tỉ mỉ của thằng bé cũng không hề thua kém hài tử Tiểu Phục kia chút nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Gia Thạch không vội ăn cơm, nghiêng đầu hỏi: "Nương, người đã quyết định sẽ gửi con ra bên ngoài học trù nghệ rồi phải không? Vậy con đi."

Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút.

"Tiểu Thạch Đầu..."

Hứa Gia Thạch há miệng cười, cười khúc khích.

 

"Nương đều vì tốt cho con, nếu như nương muốn con đi, thì con sẽ đi, con không muốn nhìn thấy dáng vẻ nương không vui mà ăn không ngon, con muốn làm nương con vui vẻ."

Tiền Mộc Mộc mím môi, hoàn toàn không biết nói cái gì.

Trong lòng như có một tảng đá lớn đè lên, khiến nàng có hơi không thở nổi.

"Ta một lòng muốn khiến con trở nên càng xuất sắc hơn, để con có thể có bản lĩnh tự lập cánh sinh, nhưng bây giờ ta lại hơi do dự, nơi con sẽ đến là Kinh Thành, Kinh Thành cách nơi đây rất xa rất xa, muốn gặp mặt rất khó."

Hứa Gia Thạch ngây người ra.

"Kinh Thành sao... vậy đúng thật là rất xa."

Vuốt đầu thằng bé một chút, mi mắt Tiền Mộc Mộc hơi cong, nở một nụ cười nhạt, "Nương sẽ nghĩ cách khác, Tiểu Thạch Đầu của chúng ta chỉ cần làm một tiểu tử ngốc vui vẻ là đủ."

Luôn là người ủng hộ nàng nhiều nhất, lúc này lại im lặng, cúi đầu, lặng lẽ và cơm trong bát, không nói một lời.

Tiền Mộc Mộc nhìn thấy, lồng n.g.ự.c cũng theo đó đau nhói từng đợt.

Ở trong viện thật sự rất ngột ngạt, nàng chống tay đứng dậy, bước ra ngoài viện, đang nghĩ xem đi đâu, cửa viện Phạm gia mở ra.

Phạm Ngọc An cong mày, nở nụ cười dịu dàng gật đầu.

"Mộc Mộc tỷ, ngươi đây là dự định đi đâu?"

Tiền Mộc Mộc cũng gật đầu một chút.

"Tuỳ tiện đi dạo một chút, muốn cùng đi không?"

"Được thôi." Phạm Ngọc An không chút do dự gật đầu đồng ý.

Hai người sóng vai đi.

Con đường nhỏ yên tĩnh, cũng lạnh lẽo, trong không khí tràn ngập hương thơm của cỏ dại, còn tiếng kêu của loài chim không biết tên.

Phạm Ngọc An mặc một chiếc váy dài màu trắng khói, từng bước đi như bước trên sen, mi mắt nàng hơi cụp xuống, dịu dàng nói: "Lại qua không lâu nữa là Nha Nhi sắp sinh rồi, những thứ cần cho việc sinh để đã chuẩn bị đủ chưa?"

"Đều chuẩn bị từ sớm rồi." Tiền Mộc Mộc nói.

Phạm Ngọc An như thật mà giả gật đầu, đột nhiên quay đầu nhìn Tiền Mộc Mộc, mềm giọng nói: "Mộc Mộc tỷ, có chuyện gì không ngại thì cứ nói ra, nếu ta có thể giúp được, ta sẽ rất vui."

Tiền Mộc Mộc giật mình một chút.

Nàng sờ sờ lên mặt mình.

"Ta biểu hiện rõ như vậy sao?"

Phạm Ngọc An cười duyên.

"Có một chút."

Nàng cau mày,suy nghĩ một chốc, "Có phải bởi vì lúa thóc trong ruộng bị đập hỏng, trong nhà ngươi hết lương thực rồi? Trong nhà ta còn một ít, lát nữa ta mang đến cho ngươi, ngươi ứng phó trước."

"Không phải chuyện lương thực." Tiền Mộc Mộc nói.

Hỏi đến lúc này, nàng cũng không giấu giếm nữa, thuận tiện kể chuyện đưa Hứa Gia Thạch đến Kinh Thành.

Phạm Ngọc An nghe xong, cẩn thận suy nghĩ một chút.

"Vị nam tử dưỡng thương ở nhà ngươi mấy ngày trước, quyền thế ở Kinh Thành không nhỏ, nếu nhận được sự che chở của hắn, lão nhị nhà ngươi chắc chắn nhất định có thể gây dựng một phen thiên địa ở Kinh Thành."

Phạm Ngọc An ra vào Hứa gia tự nhiên như ở nhà mình, đã vài lần nhìn thấy Lệ Lâm Thanh, bởi vì Phạm Ngọc An không phải người thích nói chuyện thị phi, xuất phát từ tin tưởng, Tiền Mộc Mộc cũng không phòng bị quá nhiều.

"Cái ngươi nói, ta đại khái cũng có thể đoán được." Mặt Tiền Mộc Mộc đầy do dự, "Mặc dù ta đã cứu người ta hai lần, nhưng ta không làm ra được loại chuyện lấy ơn dìu dắt như thế này, hơn nữa chủ yếu ta lo lắng Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ tuổi như vậy, đã phải một mình đến nơi xa xôi như thế, ta thật sự rất không yên tâm."

Phạm Ngọc An không biết tiếp lời này thế nào, chỉ có thể chọn im lặng.

Nàng đá một hòn đá nhỏ, trong lòng sắp xếp lại ngôn từ một phen, mới mở miệng nói: "Tiểu Thạch Đầu nhìn thì vừa lỗ mãng lại ngờ nghệch ngốc nghếch, nhưng thực ra ta luôn cảm thấy, nó mới là người có chủ ý trong lòng nhất, nó mãi mãi kiên định hơn trong tưởng tượng của Mộc Mộc tỷ ngươi rất nhiều."

Bình Luận (0)
Comment