"Thực ra cũng không có, bởi vì ta chỉ cần tiêu tiền." Linh Nhất trả lời cực kỳ thẳng thắn.
Tiền Mộc Mộc có hơi buồn cười.
"Vẫn cảm ơn ngươi rất nhiều. Nhưng nếu ngươi không tặng những đồ nội thất này, ta cũng sẽ không nói cái gì, bởi vì ta đã quên chuyện này từ lâu rồi, nhưng thái độ của ngươi, ta rất thích."
Nghe được hai chữ cuối cùng, vành tai của Linh Nhất không khống chế được mà đỏ lên, hắn sờ sờ vành tai, vừa nội liễm vừa e thẹn.
"Nói được làm được. Ta chỉ là làm chuyện ta nên làm, không phải chuyện gì đáng để cảm ơn."
Trong mắt của Tiền Mộc Mộc hàm chứa vài phần ý cười.
"Bộ nội thất này cứ đặt ở phòng ngủ đi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Linh Nhất gật đầu nói: "Bộ nội thất này là tặng cho ngươi, về phần đặt ở chỗ nào cũng là do ngươi quyết định, ngươi sắp xếp xong, ta chuyển vào là được."
Nhìn Linh Nhất hàm hậu lại trung thực, thẳng thắn lại lạnh lùng, trong lòng Tiền Mộc Mộc bỗng dưng nổi lên từng đợt gợn sóng, nhưng trong chớp mắt nàng lại đè cảm giác khác thường đó xuống.
Nếu như nàng một thân một mình, có thể sẽ thử phát triển một chút.
Nhưng bây giờ nàng đã là nương của người ta, lại còn là trụ cột của mấy hài tử, huống hồ nguyên thân cũng đã hơn bốn mươi tuổi, không thích hợp nói chuyện yêu đương.
Nếu thật sự phát triển với Linh Nhất, cũng không dễ giải thích với mấy hài tử trong nhà.
Đếm số đồ nội thất xong, Tiền Mộc Mộc vào trong phòng nhìn quanh một vòng, đi đến cạnh cửa rồi nói: "Linh Nhất, giúp ta một việc."
"Được." Linh Nhất đáp ứng rất dứt khoát.
Linh Nhất bước vào phòng ngủ của Tiền Mộc Mộc, cũng không tùy tiện nhìn đông ngó tây, cúi đầu đứng ngoan nghe lời.
"Giúp ta một tay, chúng ta chuyển cái tủ này ra ngoài."
"Được." Linh Nhất nói ngắn gọn.
Hai người cùng chuyển hết tủ cũ, rương các loại ra ngoài, về phần y phục để bên trong toàn bộ ném lên giường.
Trong sương phòng bên trái, cũng làm tương tự.
Hứa Gia Tề nằm trên giường, nhìn thấy cảnh tượng lớn như vậy ở nhà mình, cậu bé vội vàng đứng dậy cũng muốn giúp đỡ, Tiền Mộc Mộc vội vàng ấn cậu bé lại.
"Con bị bệnh còn chưa khỏi, đừng tuỳ tiện giày vò, để nương đỡ vất vả."
Nghe nương thân nói vậy, Hứa Gia Tề mặt đỏ ửng véo góc chăn, nằm trong ổ chăn ngoan ngoãn gật đầu.
Chuyển hết tủ rương trong ba phòng ra ngoài xong, Tiền Mộc Mộc sắp xếp đại khái nội thất gỗ lim một chút, lại gọi Linh Nhất chuyển giúp vào trong phòng.
Lần này Linh Nhất mang đến không chỉ có tủ rương, còn có giá gỗ, bàn, ghế dài, ghế, một bộ nội thất gỗ lim hoàn chỉnh.
Ghế đẩu ghế dài này, Tiền Mộc Mộc cũng đều đặt vào trong phòng ngủ của từng người, loại nội thất gỗ lim này đặt ở bên ngoài, chỉ cần có một chiếc ghế đẩu thôi, cũng có thể gây ra không ít "gió tanh mưa máu".
Xử lý thoả đáng mọi thứ xong, Tiền Mộc Mộc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Linh Nhất chuyển đồ đến mức đầu đầy mồ hôi, nàng lôi khăn tay của mình từ trong tay áo ra, đưa qua.
"Lau đi, hôm nay vất vả cho ngươi rồi."
"Chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới." Miệng Linh Nhất nói vậy, ánh mắt lại nhìn vào chiếc khăn tay kia, do dự không biết có nên nhận hay không.
Hắn muốn nhận, nhưng lại sợ Tiền Mộc Mộc sẽ hiểu lầm.
Những ngày này, hắn cũng đã nhìn ra Tiền Mộc Mộc không có ý kia, hơn nữa hắn cũng sợ tình cảm đơn phương của mình sẽ mang đến phiền phức cho nàng…
Tiền Mộc Mộc tưởng là khoảng cách quá xa, Linh Nhất không với tới, nàng trực tiếp bước qua, nhét khăn tay vào tay hắn.
"Chiếc khăn tay này là mới, ngươi trực tiếp cầm lấy dùng đi, không cần trả lại cho ta."
Nhìn chiếc khăn tay màu xám tro trong tay, ngón tay của Linh Nhất cuộn lại, chất liệu cảm giác của của khăn tay rất mềm mại, giống như chất bông tơ.
"Cảm ơn."
Hắn sẽ trân trọng cả đời.
"Không cần cảm ơn, một chiếc khăn tay mà thôi." Tiền Mộc Mộc vẫy vẫy tay, bước vào trong phòng, tuỳ ý sắp xếp đồ gọn gàng một chút, lại đi ra ngoài hỏi, "Tối nay ngươi có muốn ăn cơm ở nhà chúng ta không?"
Đang định cẩn thận nhét khăn tay vào trong vạt áo, quay đầu liền nhìn thấy Tiền Mộc Mộc đứng ở cửa, động tác trên tay của Linh Nhất cứng đờ, hắn cảm thấy không chỗ dung thân.
Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển một lúc, hắn nói: "Nếu như không làm phiền."
"Không phiền không phiền, chỉ là chuyện thêm một bộ bát đũa, hơn nữa ngươi cũng không phải lần đầu tiên ăn cơm ở nhà chúng ta, khách sáo như vậy làm gì?" Tiền Mộc Mộc không nhìn thấy cảnh hắn giấu khăn tay, vừa nói, vừa đi về phía phòng bếp.
Ở cửa viện, Hứa Gia Thạch đột nhiên chạy vào.
"Nương, Đường thẩm thẩm nói Thặng Phạn biến mất rồi!"
Tiền Mộc Mộc dừng lại bước chân, híp mắt suy nghĩ một chút.
"Có phải ở trong núi không? Thặng Phạn luôn chạy vào trong núi, bây giờ trời cũng sắp tối rồi, nó hẳn là cũng sắp trở về rồi đi."
"Con đã đi tìm trong núi rồi, đặc biệt là mấy nơi nó thường đến, con đều đã tìm một lượt, nhưng đều không tìm thấy người. " Hứa Gia Thạch nói.
Nhìn tủ trong sân, thằng bé gãi gãi đầu.
"Nương, tủ và rương đầy viên này là làm cái gì? Nhà chúng ta định chạy trốn sao?"
"Chạy trốn gì chứ, hài tử con này nói cái gì vậy." Tiền Mộc Mộc không vui đánh vào đầu Hứa Gia Thạch, nghĩ đến chuyện Thặng Phạn còn chưa có đầu mối, sắc mặt nàng trở nên nghiêm túc.
"Đường thẩm còn nói gì nữa không?"
"Hết rồi." Hứa Gia Thạch nhún nhún vai.
"Thẩm ấy chỉ đi khắp nơi nói không thấy Thặng Phạn, sau đó mọi người đều đang đi tìm khắp núi khắp đồi, nhưng đều không tìm thấy người, giống như không dưng biến mất."
Trương thẩm tử bước từ cửa viện vào, sắc mặt có hơi khó coi, "Mộc Mộc, ta cảm thấy xảy ra chuyện rồi."
Nhìn thái độ Trương thẩm tử nghiêm trọng khác thường, giọng nói cũng không còn sảng sảng như mọi ngày, Tiền Mộc Mộc bước lên, cau mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì không ổn?"
Trương thẩm tử không vội trả lời câu hỏi này, mà kéo Hứa Gia Thạch lại trước mặt, "Tiểu Thạch, cháu nghiêm túc nói với thẩm tử, từ hôm kia đến hôm nay, cháu có nhìn thấy Thặng Phạn không?"
"Không có đi…" Hứa Gia Thạch hơi không chắc chắn, lông mày nhỏ nhíu lại thành một cục, cẩn thận nhớ lại mấy ngày nay.
Trương thẩm tử buông Hứa Gia Thạch ra, nhìn về phía Tiền Mộc Mộc.
"Ta vừa hỏi Quế Tử nhà ta một chút, nó nói từ hôm kia đã không nhìn thấy hài tử Thặng Phạn kia nữa, ngươi còn nhớ hôm kia ta nói chuyện ở thôn chúng ta có người bán hài tử với ngươi không?"
Tâm trí của Tiền Mộc Mộc căng thẳng.
"Ngày đó ngươi nói, có mấy nhà trong thôn đều đã bán hài tử. Ngươi hẳn là không phải muốn nói, Thặng Phạn bị họ Đường bán rồi chứ…"
"Ta cảm thấy rất có khả năng, ngày thường Thặng Phạn qua lại thân mật với hài tử hai nhà chúng ta nhất, nó bình thường cũng chỉ chơi với Tiểu Quế Tử nhà ta và Tiểu Thạch Đầu nhà ngươi, cho dù vào trong núi, cũng không thể lâu như vậy mà không về, hơn nữa đây đã là ba ngày rồi!" Trương thẩm tử nói.
Tiền Mộc Mộc cau chặt mày.
Lời của Trương thẩm tử nói quả thật có khả năng xảy ra cao hơn một chút, nhưng…
Nàng gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nói:
"Vẫn chưa nên đoán lung tung trước, đến nhà trưởng thôn nói tình hình một chút, tổ chức mọi người đi tìm trong núi, lỡ như Thặng Phạn thật sự bị ngã ở đâu đó thì sao."
Trương thẩm tử thở ra một hơi.
"Vậy nghe ngươi, bây giờ ta đến nhà trưởng thôn."
"Tiểu Thạch Đầu con đừng đi theo nữa." Tiền Mộc Mộc nói.
Hứa Gia Thạch bĩu môi: "Được rồi."