Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 334

Tiền Mộc Mộc mím môi dưới, cười nói:

"Được rồi, đùa với con thôi, đừng coi là thật. Ta biết con cũng là vì Tiểu Phục ngày mai phải đi, trong lòng không nỡ, mới nghĩ đến việc dẫn nó ra ngoài đi chơi."

Khoé miệng của Hứa Gia Thạch hơi mím.

"Nương, con nghiêm túc suy nghĩ một chút, con vẫn không muốn đi Kinh Thành, con không yên tâm người, đại ca hòa ly với đại tẩu xong thì phải về huyện Phúc An, Tiểu Tề lại còn nhỏ, nếu con cũng đi nữa, trong nhà thật sự không còn nam hài gì nữa."

Tiền Mộc Mộc xoa đầu của Hứa Gia Thạch.

"Tiểu Thạch Đầu, ta biết con đang lo lắng cái gì, nhưng nương thật sự không sao cả, đại ca con nếu không có gì bất ngờ thì sẽ phân ra khỏi cái nhà này, sau này con thành hôn cũng sẽ phải tách ra ngoài, mấy hài tử các con đều vậy."

"Nhưng trước đó, ta đều hy vọng các con có thể có một bản lĩnh đứng vững, con thích học trù nghệ thì đi, đừng để bị trong nhà cản trở bước đi, ta không muốn gia đình này trở thành gánh nặng khiến con không thể sải cánh bay cao."

Nàng đều đã nghĩ xong rồi.

Đợi đến khi Tiểu Bảo và Tiểu Tề lớn lên, nàng cũng sẽ gửi chúng ra ngoài, chỉ có ra ngoài mới có thể trải nghiệm, cũng chỉ có trải nghiệm mới có thể trưởng thành.

Gửi hết hài tử ra ngoài xong, nàng và cùng nhau Nha Nhi trông coi nơi đây, tiết kiệm tiền sửa chữa lại nhà.

Nghe được nương nói vậy, trong lòng Hứa Gia Thạch ngũ vị tạp trần.

"Nương, con không muốn rời xa người, cho dù sau khi thành hôn, con cũng không muốn, con đã nói sẽ hiếu thảo với người cả đời."

Tiền Mộc Mộc bật cười trong chốc lát.

"Hài tử ngốc, sau này đợi con có tức phụ rồi con sẽ hiểu, cho dù con không muốn phân nhà, tức phụ con cũng sẽ muốn phân, nào có nữ không muốn ở trong tổ ấm nhỏ của mình, nép vào trượng phu cùng nhau sống chứ?"

Hứa Gia Thạch không phản bác nữa, nhưng ý định trong lòng lại rất kiên định, sau này thằng bé tìm tức phụ nhất định phải tìm một bà nương không muốn phân gia, tốt với nương, không có những tâm địa bẩn thỉu.

Nhìn dáng vẻ thằng bé đang tự mình suy nghĩ, Tiền Mộc Mộc lại cười nói những lời an ủi khác, còn nói tên mà mình đã đặt cho tiểu bảo bảo, Hứa Gia Thạch nghe tên của tiểu chất nữ mình xong, ánh mắt đều sáng lên.

Đúng lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ, Hứa Tiểu Bảo vội vàng chạy lại.

"Nương, tiểu chất nữ vẫn luôn khóc, con nghĩ muốn bế nó ra ngoài, nhưng cửa phòng tẩu tẩu lại đóng rất chặt, con đẩy thế nào cũng không mở được, phải làm sao bây giờ?"

Tiền Mộc Mộc cau mày, đứng dậy.

"Ta đi xem."

Vừa bước vào tiền viện, nghe thấy tiếng gào khóc của hài nhi, tiếng khóc hơi yếu, chẳng trách gì ở hậu viện hoàn toàn nghe thấy.

Giơ tay gõ cửa, giọng ấm áp của Tiền Mộc Mộc nói: "Nha Nhi, con mở cửa."

Lời vừa dứt, không có tiếng đáp lại.

Nàng lại gõ cửa.

"Nha Nhi, là ta, cho ta vào xem tiểu chất nữ được không?"

Vẫn không có hồi âm.

Phạm Ngọc An không biết đến từ lúc nào, vẻ mặt có hơi nghiêm trọng.

"Vừa nãy bên trong truyền đến tiếng ghế ngã, ta cảm thấy tình hình có thể không ổn, tốt nhất nhanh chóng phá cửa xông vào."

Một suy nghĩ kinh khủng hiện lên trong đầu, Tiền Mộc Mộc đột nhiên trợn mắt!

Gấp đến mức sắp nhảy dựng lên.

"Mọi người đều tránh ra!"

Tiền Mộc Mộc dang tay ra, đẩy mọi người ra phía sau.

Sau đó dồn lực, đá một cái vào cửa!

Không hề lay động.

"Nương! Dùng dao!" Hứa Gia Thạch ở bên cạnh, đưa con d.a.o chặt củi.

Tiền Mộc Mộc cầm lấy, c.h.é.m vào cửa phòng!

Trực tiếp c.h.é.m ra một cái lỗ lớn ở giữa.

 

Cửa mở ra.

Đập vào mắt chính là, đôi chân đang giãy dụa giữa không trung, trong mắt Tiền Mộc Mộc đầy kinh hãi, xông lên ôm lấy đôi chân rồi nhấc lên!

Lại vì chiều cao không đủ, đầu bị mắc trong ga trải giường không lấy ra được.

Linh Nhất bước vào nhìn thấy cảnh tượng này, hơi kinh ngạc một chút!

Ngay lập tức rút bội kiếm luôn mang theo bên mình, nhảy lên c.h.é.m đứt sợi dây, thành công giải cứu người, đặt lên giường.

"Khụ khụ khụ khụ..." Lý Nha Nhi kịch liệt ho khan, nước mắt không ngừng rơi, giọng nói của nàng ấy vừa mềm vừa yếu, từng tiếng chất vấn:

"Tại sao lại cứu con?"

"Để con c.h.ế.t đi. Con c.h.ế.t rồi, tất cả vấn đề sẽ đều được giải quyết..."

Lời còn chưa dứt, tiếng tát vang lên!

Mọi người hơi há miệng, trên mặt đầy kinh ngạc!

Tiền Mộc Mộc nghiến răng nghiến lợi, giơ tay lại tát một cái!

"Chỉ là chuyện nhỏ như cái rắm, đã làm ầm lên đòi tìm c.h.ế.t tự sát! Lý Nha Nhi, ta nói cho con biết, con như này mới là cách làm không có tiền đồ nhất, hèn nhát nhất!"

"Con nghĩ rằng con c.h.ế.t rồi, cho nên vấn đề sẽ thực sự được giải quyết dễ dàng sao? Không! Con làm như vậy chỉ sẽ khiến người thân đau, kẻ thù mừng!"

"Ta có thể sẽ nhất thời đau lòng, nhưng ta chính là sẽ càng cười nhạo con nhiều hơn! Cười nhạo sự yếu đuối của con, cười nhạo con là A Đẩu[1] không cứu vãn được!"

[1] Con Lưu Bị, thời Tam Quốc bên Trung Quốc, ví với kẻ bất tài.

"Ta sẽ khinh bỉ con cả đời, thậm chí còn không dưng bài vị cho con! Ta sẽ cuốn t.h.i t.h.ể của con bằng một tấm chiếu rách rồi, ném thẳng vào trong núi sâu, để chó sói ăn con sạch sẽ!"

"..."

Lý Nha Nhi bị mắng đến ngây người.

Mọi người xung quanh cũng biết điều lui ra ngoài, nhường sân nhà cho Tiền Mộc Mộc.

Tiền Mộc Mộc vẫn còn đang khàn giọng mắng chửi, phẫn nộ sục sôi, rõ ràng là đã tức giận đến cực điểm.

Nghe tiếng mắng bên trong, trên mặt mấy người Phạm Ngọc An ngoại trừ kinh ngạc, còn cảm thấy một tia khó thể tin tưởng.

Hóa ra Mộc Mộc tỷ mọi chuyện dễ thương lượng, tính tình hiền lành cũng sẽ tức giận, khi tức giận, còn sẽ nói liên tục không ngừng.

Còn mấy đứa Hứa Gia Thạch, lại trốn dưới gốc cây trong viện, mấy cái đầu chụm lại với nhau.

Hứa Gia Tề khỏi cảm cúm: "Nương đây là thật sự tức giận đến hung dữ, tát hai cái liên tiếp, đây vẫn là lần đầu tiên đệ thấy nương như vậy..."

Trên mặt Hứa Tiểu Bảo đầy kinh ngạc: "Thường ngày, nương đối xử với tẩu tẩu cực tốt, trước nay chưa bao giờ nói một câu nặng lời."

Mặt Hứa Gia Phục còn vương sợ hãi: "Nương đột nhiên động tay, dọa ta một phen, nương bắt đầu hung dữ, vẫn đáng sợ như trước đây."

Hứa Gia Thạch sờ cằm dưới, suy nghĩ nói: "Tẩu tẩu sinh xong, nương vẫn luôn rất chú ý chăm sóc tâm trạng của tẩu ấy, theo lý mà nói không nên xảy ra loại tình huống này... Hôm nay khi chúng ta không ở nhà, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, mời khiến tẩu tẩu đột nhiên có ý nghĩ tự tử."

Bốn tiểu gia hoả, liếc mắt nhìn nhau.

Hứa Gia Phục: "Ta bị nhị ca gọi ra chơi với Tiểu Quế Tử bọn họ."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Gia Thạch gật đầu theo.

Hứa Gia Tề: "Đệ đến chỗ sư phụ, sư phụ nói nàng ấy có mấy miếng vải và chỉ, còn có kiểu hoa muốn đưa đệ, bảo đệ đến chọn kiểu hoa."

Hứa Tiểu Bảo: "Muội đến nhà Tam gia gia tìm Bách Xuyên ca ca, có một đoạn nội dung trong sách y muội xem không hiểu."

Hứa Gia Thạch cau chặt mày: "Cũng có nghĩa vào lúc buổi trưa lúc đó, chúng ta đều không ở... Đúng rồi, đại ca đâu?"

Vừa nói như vậy, ba tiểu gia hoả còn lại mới đột nhiên nhớ ra, từ chiều về đến giờ bọn họ vẫn chưa nhìn thấy đại ca.

Lời vừa dứt, cửa lớn bị đẩy ra.

Hứa Gia Liên trung tâm của chủ đề, nghiêng ngả lảo đảo bước vào.

Thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo, như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào, nhìn thấy các các đệ đệ và tiểu muội ở dưới gốc cây, hắn há miệng cười ngốc rồi đi qua, còn chưa mở miệng đã ợ một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment