Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 336

Trương thẩm tử nắm lấy cánh tay nàng, đi trên đường, lại gần thì thà thì thầm:

"Cuối cùng ta cũng biết tại sao mấy ngày nay, thẩm tử Từ gia đều trốn trong nhà không ra ngoài, hóa ra là trong bụng nàng ấy có oa nhi rồi!"

Không sai, Từ thẩm tử lại mang thai.

Hơn nữa vẫn là con của Từ Lão Hàm.

Năm ngoái đến năm nay, mặc dù Từ thẩm tử vẫn luôn căng thẳng với tướng công nhà mình, nhưng giữa phu thê nào có thể thời gian dài không làm chuyện kia?

Từ Lão Hàm thỉnh thoảng sẽ đến phía cuối thôn tìm Từ thẩm tử, Từ thẩm tử nửa đẩy nửa muốn cũng thuận theo, thời gian lâu ngày bụng cũng có động tĩnh.

Nhìn dáng vẻ như làm chuyện gian của Trương thẩm tử, Tiền Mộc Mộc có hơi buồn cười.

"Có thể là vừa mang thai, sau đó lại cộng thêm nôn nghén, khoảng thời gian này mới không ra ngoài, đừng lo chuyện này nữa, chúng ta nhanh đi vào trong thôn thôi."

Hai người sóng vai bước đi.

Trương thẩm tử lại đột nhiên thần thần bí bí nói:

"Ta cảm thấy nàng ấy trốn không gặp người, hơn nửa là sợ bị trong thôn nói ra nói vào. Thêm một cái nữa, bên nhà chồng nàng ấy đến giờ vẫn chưa chấp nhận nàng ấy, lão yêu bà Từ gia luôn nhiều chuyện, năm ngoái nàng ấy không dễ gì mới thoát ra được, bây giờ lại tự mình nhảy vào, thật sự không hiểu nàng ấy đang nghĩ cái gì…"

Trong lòng Tiền Mộc Mộc đang có chuyện, không muốn suy nghĩ sâu xa về chuyện của nhà người khác, qua loa nói:

"Mỗi người có chí riêng, nàng ấy muốn sống thế nào là chuyện của nàng ấy, ngươi đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, vẫn là nhanh chóng đến từ đường trong thôn thôi, bỗng nhiên triệu tập họp lớn như này, còn không biết là vì chuyện gì nữa đây."

"Trọng điểm không phải là chuyện này, ta muốn nói với ngươi một chuyện! Ngươi nghe xong ngàn vạn lần đừng hét lên, cũng ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài."

Trương thẩm tử nói rồi, mắt nhỏ nhìn trái ngó phải, thần thần bí bí, gần như nói bằng hơi thở:

"Từ Lão Hàm vụng trộm với nữ nhân, bị ta nhìn thấy rồi!"

Tâm trí của Tiền Mộc Mộc chợt căng thẳng, biểu cảm kinh ngạc hiện rõ trên mặt, nàng cũng học theo nói nhỏ hỏi:

"Ngươi nhìn thấy rồi?"

Nàng gặp được, Trương thẩm tử cũng gặp được, Từ Lão Hàm phải đi thường xuyên đến mức nào?

Trương thẩm tử trợn to mắt, gật đầu như gà mổ thóc.

"Ngươi đoán xem ta nhìn thấy ở đâu? Ta nói với ngươi, ngươi tuyệt đối không nghĩ được sẽ là ai!"

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

"Trong thôn chúng ta hầu hết đều là nhà đàng hoàng, muốn nói không đàng hoàng, cũng chỉ có vài người như kia, rất dễ đoán."

Trương thẩm tử bĩu môi, buông tay ra.

Bước xa vài bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

"Chẳng thú vị, nói chuyện với người như người thật chẳng thú vị, tuỳ tiện qua loa là bị nhìn thấu."

Tiền Mộc Mộc dang tay ra.

"Chủ yếu là… quả thật cũng không khó."

Nàng lại nắm lấy cánh tay của Trương thẩm tử, lại gần nhỏ giọng hỏi: "Ngươi định nói chuyện này với Từ thẩm tử không?"

"Chắc chắn không nói rồi!"

Trương thẩm tử vẻ mặt đương nhiên, gần như không hề do dự, giọng điệu cực kỳ chắc chắn.

"Nói ra cũng chẳng có lợi gì cho ta, hơn nữa người ta nói không chừng cũng biết rồi… Ta cần gì phải phải nhàn rỗi ăn củ cải lo chuyện bao đồng?"

"Chẳng qua, cùng là nữ nhân, ta cảm thấy nàng ấy còn rất thảm. Rõ ràng trong bụng đã hài nhi, nam nhân bên gối không nghĩ đến việc chăm sóc tốt cho tức phụ mang thai, lại ra ngoài chơi bời với nữ nhân không đứng đắn…".

Nói đến đây, Trương thẩm tử đột nhiên thở dài một tiếng.

"Chậc… ngươi nói xem, rốt cuộc nàng ấy có biết chuyện này không?"

Tiền Mộc Mộc cười cười.

"Đại khái là không biết, khoảng thời gian này nàng ấy cũng không ra ngoài nhiều… Trước đây không nhìn thấy nam nhân mình dây dưa không rõ với người khác, chắc hẳn là bắt đầu từ sau khi nàng ấy mang thai…".

Cũng có thể là trước đây đã chơi bời cùng nhau.

Không chừng hài tử kia của Dương quả phụ, là của Từ Lão Hàm cũng không nên…

"Vậy thì thật sự rất thảm, ta cảm thấy vẫn nên để nàng ấy biết chuyện này, nếu không bị bịt mắt che tai…".

Trương thẩm tử đổi vị trí suy nghĩ một chút, có hơi không chịu nổi mà lắc lắc đầu, "Tư vị đó… chậc, ta chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy nhói lòng."

Hai người nói chuyện, đi đến từ đường.

Sân rộng rãi, ngồi đầy người.

Đông chi chít, toàn là đầu người.

Có người lớn tuổi, cũng có thanh niên nhỏ tuổi, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Gần như người cả thôn đều đến.

Trương thẩm tử ở một góc, tìm được một chỗ ngồi, mấy người ngồi sát nhau.

Chẳng mấy chốc.

Lý Chính xuất hiện trên bục, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt nghiêm trang.

"Các vị, trưởng thôn của thôn chúng ta tái phát bệnh thấp khớp chân cẳng không tiện, nằm bệnh trên giường, không cách nào động đậy người, không thể tham dự đại hội động viên lần này, đại hội lần này do một mình ta chủ trì."

"Đại hội lần này tổng cộng có hai việc."

"Một việc là, hai ngày trước Lý Chính của mười dặm tám thôn chúng ta được thông báo, thuế năm nay sẽ còn tăng lên, năm nay sẽ thu năm mươi phần trăm thuế."

Lời này vừa thốt ra, hiện trường yên tĩnh như tờ.

Nhìn từng khuôn mặt tê liệt phía dưới, trong lòng Lý Chính cực kỳ không thoải mái, nhưng chuyện này là quyết định của triều đình, ông ấy có lòng muốn can thiệp, cũng không có khả năng đó.

"Một việc khác lại là, ta muốn thương lượng với mọi người một chút, về cách giải quyết thuế má này. Tin rằng chư vị cũng rõ ràng, trước mắt đã là giữa tháng sáu, lương thực khoảng cuối tháng bảy giữa tháng tám sẽ phải thu hoạch, nhưng trận mưa đá mấy ngày trước, trực tiếp hủy mất hơn nửa chỗ thóc của chúng ta."

"Vụ thu hoạch thu lần này, chắc chắn sẽ là một cục diện thảm không nỡ nhìn, ít lương thực như vậy thu hoạch được thì đừng nói đến việc nộp thuế, cho dù triều đình miễn thuế cho chúng ta cũng không thể sống sót qua năm tới, cứ tiếp tục như thế này không phải cách, chúng ta vẫn phải bàn bạc ra một phương pháp giải quyết."

Phía dưới vang lên tiếng trận cười khinh miệt.

Gần như nối tiếp nhau không ngớt, mọi người đều cười lên.

Nhưng từng người từng người cười xong, đột nhiên lại lớn tiếng gào khóc, sóng sau cao hơn sóng trước, cảnh tượng bi tráng mà thảm thiết.

Có người vừa khóc vừa nói:

"Có thể có cách gì? Này có thể có cách gì nào? Ông trời không thương người, năm ngoái hạn hán không dễ dàng gì mới tìm được nguồn nước, tưởng rằng năm nay có một mùa thu hoạch tốt, nhưng không nghĩ tới ông trời cứ dăm ba hôm lại hành hạ người …".

"Thời tiết không tác thành người, chúng ta có làm nhiều hơn nữa thì có ích gì? Hơn nữa trong ruộng có thể làm đều đã làm cả rồi, ngày ngày nhổ cỏ ngày ngày canh giữ, ông trời muốn mưa đá thì mưa đá xuống, trời muốn tuyết rơi thì tuyết rơi, chúng ta làm sao ngăn cản được?"

"Cuộc sống này vốn dĩ đã đủ khổ rồi, cả nhà ta năm ngoái tưởng rằng chịu đựng đến năm nay, sẽ có một hy vọng tốt… Nhưng đến bây giờ cái gì cũng không thấy, thuế còn tăng lên, này còn để cho người sống không vậy?"

"…".

Nghe từng câu than vãn phía dưới, Lý Chính gấp đến mức vò đầu bứt tai, vẻ mặt khổ sở, cũng hoàn toàn không biết phải làm sao.

Tiền Mộc Mộc đảo mắt nhìn quanh một vòng.

Hầu hết đều cúi đầu khóc, nước mắt giàn giụa.

Cảnh tượng nhiều người khóc như này, nhìn cực kỳ hùng vĩ.

Thuế của triều đình lại tăng, bách tính dân thường đều không dễ dàng, triều đình không phát lương cứu tế thì thôi đi, còn tầng tầng bóc lột, đúng thật là khó khiến người bình luận.

Nếu nàng không có siêu thị trực tuyến, bây giờ sợ rằng cũng phải nằm khóc ở chỗ này rồi…

Năm ngoái hạn hán, nửa đầu năm nay liên tục rơi tuyết, không dễ gì trời mới trong xanh lại bị một trận mưa đá kéo về điểm xuất phát, mắt thấy đã tháng sáu, triều đình lại tăng thuế, đặt vào au cũng không thể chấp nhận được.

Bình Luận (0)
Comment