Ước định xong, Tiền Mộc Mộc trở về nhà mình.
Ôm hài tử đi vào nhĩ phòng bên trái, chỉ thấy Lý Nha Nhi đang vội vàng cởi xiêm y trên người.
Mặc quá dày đi một mạch, trên người Lý Nha Nhi đều chảy một tầng mồ hôi, nàng ấy kéo khăn lau mồ hôi trên cổ, cười ha hả nhìn mẹ chồng nhà mình.
"Nương, vừa rồi con diễn như thế nào?"
Tiền Mộc Mộc đặt tiểu bảo bảo ở bên cạnh đầu giường, trong lời nói mang theo ý cười:
"Lợi hại lợi hại, Nha Nhi nhà chúng ta chính là lợi hại, có thể diễn cảnh ho ra m.á.u thật như vậy, không có ai có thể vượt qua."
Được mẹ chồng khen ngợi như thế, Lý Nha Nhi ngược lại có chút xấu hổ đỏ mặt, bé con đột nhiên khóc lên, nàng ấy ôm vào trong ngực, kéo y phục lên cho bú.
Tiền Mộc Mộc lập tức dời ánh mắt đi, nhìn về nơi khác.
"Ta vẫn còn đang bận rộn giúp Trương thẩm tử, bị gọi đi chậm trễ lâu như vậy, ta phải đi giúp nàng ấy làm xong hết, con cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe trước, nhớ khóa cửa lại, có động tĩnh gì đừng ra ngoài kiểm tra."
Lý Nha Nhi luôn miệng nói được.
Tiền Mộc Mộc lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.
Mấy ngày trước Tiểu Thạch Đầu và đám người Linh Nhất đã rời đi, ban ngày Tiểu Bảo gần như đều ở nhà Tam thúc, sau khi cảm cúm xong Tiểu Tề cũng đến nhà An An, trong nhà chỉ còn Nha Nhi, còn mang theo đứa bé, nàng không thể không dặn dò nhiều hơn một chút.
Đi dọc theo con đường nhỏ, nhảy xuống bờ ruộng.
Giúp Trương thẩm tử làm việc.
Bận rộn đến khi mặt trời lặn mới tính là làm xong việc.
Trương thẩm tử lau mồ hôi trên trán, nói với Tiền Mộc Mộc: "Đêm nay không đi nhà ta ăn cơm?"
"Không đi, trong nhà còn có người." Tiền Mộc Mộc đang cọ đế giày vào tảng đá, hờ hững nói.
Thấy người không đi, Trương thẩm tử cũng không miễn cưỡng, nói:
"Được rồi, lát nữa ta bốc cho ngươi một ít dưa chua, dưa chua ta muối rất ngon miệng."
Tiền Mộc Mộc không chút khách khí, há miệng nói: "Vậy ngươi lấy ra, vừa vặn hôm nay trời nóng không có khẩu vị gì, xào dưa chua vừa vặn trộn cơm."
Hai người nói xong, đi lên bờ ruộng.
Một đường đi tới cửa nhà mình.
Mỗi người tách ra, ai về nhà nấy.
Tiền Mộc Mộc về đến nhà, rửa tay trước, sau đó bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Chẳng bao lâu sau, Hứa Gia Tề cũng đã trở về, ôm củi lửa vui vẻ ngồi trước bếp, yên lặng đốt lửa.
Cơm được nấu trong nồi, Tiền Mộc Mộc đi ra hậu viện ngắt một nắm rau, lại hái thêm hai quả cà và một ít hành lá, trở về liền thấy trên bếp lò đặt một bát dưa chua lớn.
Vừa nhìn đã biết là ai tặng.
Bếp lò quá cao, Hứa Gia Tề nghiêng đầu mới có thể nhìn thấy mẫu thân nhà mình, trên gương mặt nhu thuận trơn bóng có ánh lửa đang nhảy nhót, nó mềm mại nói:
"Nương, vừa rồi Trương thẩm thẩm đã tới."
Tiền Mộc Mộc biết đây là tiểu gia hỏa đang tìm đề tài tán gẫu với nàng, nàng tiếp lời, biết rõ còn cố hỏi:
"Dưa chua này là nàng tặng đúng không?"
Nàng suốt ngày đều bận đông bận tây, đặc biệt là mấy ngày nay, cho dù thật vất vả mới có thời gian ở nhà nghỉ ngơi, Tiểu Tề lại phải bận rộn học thêu thùa...
Thật ra hai mẹ con nàng rất ít khi có thời gian trò chuyện với nhau, cho nên mỗi ngày Tiểu Tề trở về đều sẽ tìm cách giúp đỡ làm việc nhà, chỉ vì nói chuyện với nàng thêm hai câu.
"Vâng." Hứa Gia Tề gật đầu.
Ngón trỏ của nó gõ vào cằm, nói: "Nương."
Tiền Mộc Mộc khẽ đáp.
"Hm?"
Hứa Gia Tề: "Hôm nay chỗ sư phụ có một nữ hài nhi rất đẹp tới."
Tiền Mộc Mộc giống như phụ họa nói:
"Ta cũng gặp được. Ta nghe An An nói, tiểu cô nương kia tên Như Ý, cái tên mang ngụ ý rất tốt."
Hứa Gia Tề vẻ mặt buồn rầu, nhăn mày nhỏ lại.
"Ta không thích nàng."
Tiền Mộc Mộc tay bận rộn rửa rau, có chút bật cười nói:
"Sao vậy? Nàng chọc con sao?"
Lòng bàn tay Hứa Gia Tề chống hai bên má, thịt bị đẩy chồng chất lên nhau, thanh âm buồn khổ:
"Nàng giống như... giống như động vật mà nương đã nói, chính là chính là, đúng rồi! Chính là Khổng Tước cao ngạo, cổ nàng luôn cao thẳng, nhìn người đều là dùng mí mắt mà nhìn, con không thích."
Tiền Mộc Mộc vớt rau lên, đặt lên thớt cắt, kiên nhẫn khuyên giải:
"Như Ý là từ trong thành tới, có thể là nhất thời không thích ứng với nông thôn, dù sao nơi này đối với nàng mà nói là hoàn cảnh xa lạ, nhưng chúng ta làm người địa phương, đối đãi khách nhân phải bao dung nhiều chút, như vậy mới có vẻ rộng lượng, giống như một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, Tiểu Tề, con nói xem nương nói đúng hay không?"
Hứa Gia Tề níu lấy góc áo, bĩu môi.
Đầu óc còn chưa suy nghĩ cẩn thận, thằng bé đã gật đầu trước.
Đối với nó, nương đều nói đúng.
Tiền Mộc Mộc nói: "Lát nữa Như Ý sẽ đến nhà chúng ta ăn cơm, con phải nhiệt tình khách khí một chút, đừng mang khuôn mặt thối chiêu đãi người ta, đây là lễ phép cơ bản, biết không?"
Hứa Gia Tề: "Biết rồi."
Nhìn thấy đứa trẻ ngốc nghếch kia hoàn toàn không hiểu ý tứ gì, Tiền Mộc Mộc bất đắc dĩ cười lắc đầu, đổ mỡ heo vào trong nồi, dùng lửa lớn xào rau.
Đồ ăn vừa chín, cửa sân cũng bị đẩy ra.
Phạm Ngọc An bưng thức ăn, tới cửa.
Đi theo phía sau là lão bà bà và Như Ý.
Lão bà bà không ăn cơm ở Hứa gia, đưa đồ ăn xong bà ấy liền trở về.
Như Ý ngồi ở bên cạnh bàn như ngồi trên đống lửa, cả người không được tự nhiên, ánh mắt đánh giá bốn phía, trong mắt cuốn lên vài phần ghét bỏ.
"Ngọc An tỷ, nơi này rách nát như vậy, chúng ta trở về đi, ta không muốn ở chỗ này."
Vừa dứt lời, Tiền Mộc Mộc bưng thức ăn từ trong phòng bếp đi ra, đặt lên bàn, nhìn Vệ Như Ý tỏ vẻ ghét bỏ, nàng cười khẽ, cũng không để ý.
Dỗ Tiểu Bảo Bảo ngủ xong, Nha Nhi cũng đi vào nhà chính.
Mấy người đều ngồi vây quanh bàn, vừa nói chuyện vừa gắp thức ăn.
Hứa Tiểu Bảo ôm chén, lắp bắp nhìn Tiền Mộc Mộc, mang theo vài phần khẩn cầu nói: "Nương, con muốn ăn Ngoại Bà Thái[1]."
[1] Là món ăn chế biến tại nhà, nguyên liệu có mận khô, củ cải khô, đậu đũa khô, bắp cải thái sợi … được sấy khô và ướp trong lọ theo phương pháp sản xuất dân gian truyền thống, sau khi ướp thành công thì cho tỏi , gừng , ớt đỏ , dầu, muối, hẹ vào xào chín, v.v. Sau khi xào sẽ có vị cay đặc biệt.
Nhìn món Ngoại Bà Thái nóng hổi, Tiền Mộc Mộc vốn định từ chối, nhưng đối diện với đôi mắt tràn đầy chờ mong kia, nàng thật sự không đành lòng, cầm thìa múc hai thìa.
"Chỉ có thể ăn từng này thôi."
Ngoại Bà Thái cũng là một trong những món ăn nấu món khai vị của nàng, dạ dày của Tiểu Bảo yếu, không thể ăn cay, ăn nhiều sẽ đau bụng.
Nhìn hai muôi Ngoại Bà Thái trong bát, mi mắt Hứa Tiểu Bảo nhiễm ý cười, đắc ý dùng đũa trộn đều, đưa từng ngụm nhỏ vào trong miệng.
Một tiếng xì nhẹ vang lên.
Mọi người nhao nhao nhìn lại.
Vệ Như Ý mặt mày miệt thị, lãnh đạm nói:
"Nhà này nghèo thật, tiểu hài nhi muốn ăn đồ ăn cũng chỉ có thể ăn hai muỗng, Ngọc An tỷ đừng ở nơi nghèo kiết hủ lậu này, chúng ta mau trở về đi!"
Mọi người đồng loạt dừng lại.
Phạm Ngọc An nhíu mày, cầm thìa múc một thìa đặt vào trong bát của Vệ Như Ý, dùng đũa trộn lên, đặt bát trước mặt cô bé.
"Muội ăn đi."
Nhìn cơm trắng trộn chút đồ ăn, Vệ Như Ý không thể tưởng tượng nhìn Phạm Ngọc An, nói: "Ngọc An tỷ, từ khi nào tỷ cũng trở nên keo kiệt như vậy?"
"Đừng nói nhảm, ăn trước đi." Phạm Ngọc An bá khí nghiêng người, đẩy cái bát.
Vệ Như Ý sửng sốt.
Ngọc An tỷ trước giờ luôn ôn nhu dịu dàng, đã bao giờ nói lời thô bạo như vậy?