Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 360

Gió nhẹ dịu êm.

Khi sắp đến Từ gia.

Toàn Bách Xuyên mới chậm nửa nhịp phản ứng lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tiền Mộc Mộc, "Sư phụ, lúc nãy người cố tình muốn đẩy ta đi, là để Tam gia gia có thời gian ở riêng đúng không?"

"Xem ra cái đầu nhỏ này của ngươi cũng không tính là quá ngốc."

Tiền Mộc Mộc nửa khen nửa chê, tiếp đó lại nói: "Tam thúc vừa nhìn là biết có tâm sự, cần môi trường yên tĩnh, hai người chúng ta ở đó không được tốt lắm."

Toàn Bách Xuyên không vui bĩu môi, "Sư phụ, người có thể đừng thông minh như vậy không, như vậy sẽ khiến ta trông trông rất ngốc."

"Ngốc tốt biết bao nhiêu, như vậy dễ thương." Miệng nói qua loa, Tiền Mộc Mộc giơ tay gõ cửa Từ gia.

Qua một lát.

Bên trong truyền ra tiếng bước chân.

Cửa viện được mở ra.

Là Từ Lão Hàm.

Đôi mắt mang theo chút vẩn đục kia, quét qua cả người hai người, mới hoàn toàn mở cửa, giọng hơi khàn khàn.

"Bà nương nhà ta đang ở trong nhà, ta dẫn các ngươi đi."

Trong tích tắc ánh mắt rơi đến vết đỏ trên cổ kia, Tiền Mộc Mộc thầm bĩu bĩu môi.

Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Coi như cái gì cũng không nhìn thấy.

Trước đây nàng và Trương thẩm tử bàn bạc, xem nên làm thế nào để Từ thẩm tử biết chuyện Từ Lão Hàm vụng trộm, nhưng lại không liên lụy đến hai người các nàng, kết quả bàn bạc rất lâu mà vẫn không nghĩ ra đối sách.

Chuyện này dần dần, cũng bị bỏ qua.

Toàn Bách Xuyên lại gần, lặng lẽ nói: "Sư phụ, sao ta cảm thấy hắn ta không phải rất hoan nghênh chúng ta..."

Một cái khuỷu tay đập vào người, mắt Tiền Mộc Mộc nhìn thẳng phía trước.

"Đừng nói lung tung."

Bước vào trong nhà.

Từ thẩm tử đang dựa vào tấm đệm dày, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc đến, nàng ấy ngẩn người một lúc, tiếp đó hơi ngồi dậy, cười chào hỏi:

"Hứa thẩm tử, mau ngồi."

Nhận cái ghế do Từ Lão Hàm đưa qua, Tiền Mộc Mộc ngồi xuống, mím môi cười một cái, nói rõ:

"Thân thể Tam thúc không khỏe, ông ấy giao chuyện này cho ta, bảo ta đến bắt mạch bình an cho ngươi."

"À à, hóa ra là như vậy." Từ thẩm tử có hơi câu nệ, lại có hơi thấp thỏm, đưa tay đặt trong chăn ra.

"Vậy thì làm phiền ngươi rồi."

Năm ngoái tướng công nàng ấy đến làm loạn mấy lần, Hứa thẩm tử đều ra tay giúp đỡ, bây giờ nàng ấy không chỉ không đoạn tuyệt quan hệ với tướng công, lại còn có thai, Hứa thẩm tử sợ là sẽ nghĩ nhiều đi…

Chính bởi vì như vậy, nàng ấy mới nghĩ cố gắng tránh mặt hết mức có thể.

Nhưng, Hứa thẩm tử hình như cái gì cũng đã biết.

Càng nghĩ, Từ thẩm tử càng cảm thấy không chỗ dung thân.

Tiền Mộc Mộc hơi gật đầu.

Đặt tay lên phía trong cổ tay của Từ thẩm tử, thu lại suy nghĩ bắt đầu bắt mạch.

Từ Lão Hàm cũng có hơi căng thẳng, đứng ở chỗ ngưỡng cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm về bên này, “ừng ực” nuốt nước bọt mấy lần.

Một nén hương trôi qua.

Tiền Mộc Mộc thu tay lại.

"Thuốc thang các loại ngươi đều uống bình thường đúng chứ?"

Từ thẩm tử đáp: "Có có. Tam thúc nói thai này của ta không dễ gì mới đến, hơn nữa khoảng thời gian trước nhà ta cũng túng quẫn, ăn đều là trộn đất với bột ngô, cũng không được ăn thứ gì ngon."

"Tam thúc nói, ta có thể là huyết hư, cũng có thể là thực ăn tích tụ ở dạ dày, cho nên khoảng thời gian đó đều không dám dễ dàng xác định ta có thật sự mang thai hay không, thời gian này đều rất cẩn thận, cũng không dám ra ngoài gì cả..."

Nói đến đây, nàng ấy đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ.

Mấy ngày trước vì không bị hiểu lầm, Hứa thẩm tử đến gọi nàng ấy đi dự tiệc đầy tháng của Hứa Hỉ Lạc, nàng cũng không dám từ chối.

Ở chỗ đó nàng ấy sợ bị người ta nhìn ra chuyện gì, cũng không ở lâu liền về.

Tiền Mộc Mộc nhướng mày một chỗ.

Nàng còn cho rằng, Tam thúc nói Từ thẩm tử là thật sự mang thai. Vậy mà đến cả có mang thai hay không, cũng còn chưa xác định chắc chắn...

Chuyện này, đã truyền khắp trong giới tám chuyện ở thôn từ sớm.

 

Thu lại suy nghĩ lung tung trong lòng, nàng nghiêm túc nói: "Ngươi có mang thai, điều này ta có thể rất chắc chắn."

Từ thẩm tử trước tiên ngẩn người một lúc, tiếp đó khóe miệng cong lên từng chút từng chút một, vẫn luôn lan đến tận đáy mắt, niềm vui che trời lấp đất khó có thể kiềm chế được mà đến, cuốn lấy lồng n.g.ự.c của nàng ấy, vừa đau lòng vừa vui mừng!

Các loại cảm xúc phức tạp, kích thích hốc mắt nàng ấy dần dần đỏ hoe.

"Cảm ơn... Cảm ơn ngươi, Hứa thẩm tử... không, Hứa đại phu, cảm ơn ngươi."

Tiền Mộc Mộc cũng bị cảm nhiễm mà cười lên, nhưng trong lòng lại có hơi không thoải mái.

"Từ mạch tượng xem ra, thai nhi trong bụng rất yếu ớt, cố gắng hết sức không được ngồi lâu, vận động thích hợp, đều có lợi cho ngươi và thai nhi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Từ thẩm tử kích động liên tục gật đầu, biểu thị chính mình sẽ làm theo.

Nói thêm một số việc cần chú ý khác, Tiền Mộc Mộc đứng dậy, "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước."

Từ thẩm tử thấy vậy, muốn đứng dậy tiễn người.

Từ Lão Hàm lên tiếng ngăn cản.

"Ngươi đừng động, ta tiễn."

Tiền Mộc Mộc liếc nhìn một cái.

Cái gì cũng không nói.

Hai người được tiễn đến cửa Từ gia, trên mặt Từ Lão Hàm vẫn còn nở nụ cười vui vẻ.

"Hứa Tiền thị, thật sự cảm ơn ngươi. Cảm ơn ngươi quan tâm bà nương nhà ta như vậy, hài tử này đến rất kịp thời, chúng ta đều đang mong đợi nó đến."

Rất kịp thời?

Sao nghe có hơi kỳ quái...

Tiền Mộc Mộc cau mày, nghiêng đầu một cái.

Nhưng còn chưa đợi nàng hỏi nhiều, Từ Lão Hàm đã đóng cửa viện lại.

Đi xuống bậc thềm, Toàn Bách Xuyên hơi không phục, "Người xem, ta đã nói hắn ta không hoan nghênh chúng ta mà."

Tiền Mộc Mộc nhìn cánh cửa đóng chặt đó, không hiểu sao hít một hơi khí lạnh, "Từ Lão Hàm này, thay đổi còn đúng thật là có hơi lớn..."

Toàn Bách Xuyên như lạc vào sương mù.

"Sư phụ, rốt cuộc người đang nói cái gì vậy?"

Tiền Mộc Mộc lắc đầu.

"Không có gì."

Chia lối với Toàn Bách Xuyên, nàng gõ cửa nhà mình.

Bên trong tiếng bước chân gần lại, cửa mở ra.

Hứa Tiểu Bảo mở đôi mắt tròn xoe, giống như trong mắt có những ngôi sao sáng lấp lánh, lấp loè.

"Nương ~ Người trở về rồi."

Tiền Mộc Mộc cười, sờ sờ đầu tiểu nha đầu.

"Ở nhà với tẩu tẩu, có ngoan hay không?"

Hứa Tiểu Bảo lắc cái đầu, dáng vẻ không ưu không sầu, giống như một miếng vải trắng chưa bị nhuộm màu.

"Tất nhiên có rồi ~ Tiểu Bảo rất ngoan!"

Nắm tay tiểu nha đầu đi vào gian chính, Tiền Mộc Mộc ngồi đến bên bàn.

Lý Nha Nhi đang thay tã cho Tiểu Lạc Lạc, thấy Tiền Mộc Mộc về, nàng ấy cong môi cười.

"Nương, người về rồi."

Ném một que củi vào chậu than, Tiền Mộc Mộc nghe vậy đáp lại, "Ở chỗ Tam thúc không có chuyện gì, trở về trước."

Tiểu Lạc Lạc vừa thay xong tã được đặt vào trong nôi, giơ tay lên ư ư a a đòi bế, Tiền Mộc Mộc vươn tay bế vào trong lòng, cau mày làm mặt xấu trêu chọc.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi:

"Mộc Mộc, đi chặt củi cùng không?!"

Là Trương thẩm tử.

Tiền Mộc Mộc duỗi cổ, gọi ra ngoài:

"Đi! Chờ ta một chút!"

Đặt Tiểu Lạc Lạc xuống, nàng đi vào phòng bếp d.a.o chặt củi và dây thừng, mở cửa bước ra ngoài.

Ngẩng đầu liền nhìn thấy thẩm tử Lý gia cũng ở đó.

Lâu rồi không ăn no, sắc mặt Lý thẩm tử có hơi tái, nói chuyện cũng hữu khí vô lực.

"Lý Chính nói để tránh ô nhiễm nguồn nước, không được tuỳ tiện lên núi sau, chúng ta đi núi phía đông đi, chỗ đó cũng có rất nhiều cây khô."

Bình Luận (0)
Comment