Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 364

Trương Đại Ngưu hung hăng liếc nhìn người kia, nhỏ giọng chửi: "Lo chuyện bao đầu, c.h.ế.t sớm!"

Người kia có hơi không phục, đẩy mạnh Trương Đại Ngưu một cái!

"Miệng ngươi sạch sẽ một chút cho lão tử?!"

"Ngươi nói chuyện thì nói chuyện, đẩy ta làm gì?!"

Hai người đẩy nhau qua lại, mắt thấy sắp sửa cãi nhau.

"Cãi nhau cái gì!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Hoa bực bội đứng dậy, trút giận về phía bên này, giơ nắm đ.ấ.m lên đe dọa: "Trương Đại Ngưu, ngươi ngứa da có đúng không?!"

Trương Đại Ngưu vốn chỉ là sẽ gây chuyện, chả có chút tài cán thực chất gì, sợ hãi nắm đ.ấ.m như búa thép kia, hắn ta cụp miệng lại, không ồn ào nữa.

Trong tranh chấp một bên nhượng bộ, cộng thêm chuyện này vốn do Trương Đại Ngưu dẫn ra, thấy Trương Đại Ngưu không cãi lại nữa, người kia cũng thôi.

"Ồ! Khoan đã!"

Trong đám người, lại có người lên tiếng.

"Lý Chính vì tránh bị nghi kỵ, cũng không tham gia bỏ phiếu. Trương Đại Ngưu cũng nên bị loại ra mới đúng, sao hắn ta vẫn còn có thể bỏ phiếu được?"

Những người khác suy nghĩ một chút, còn đúng là vậy.

"Trương Đại Ngưu, vì để công bằng, ngươi vẫn là tự giác một chút đi!"

"Lý Chính làm việc trước nay đều không thẹn với lương tâm, Trương Đại Ngưu này sợ là trong lòng có quỷ, muốn kéo phiếu cho chính mình đi?"

"Tiểu tử ngươi này tâm nhãn còn rất nhiều, trước đây cũng không nhìn ra, còn tưởng ngươi chỉ biết trộm gà mò chó... Đúng thật là coi thường ngươi."

Mắt thấy thế cục càng ngày càng bất lợi, Trương Đại Ngưu tức giận đứng dậy, gượng gạo tìm cớ thoái thác cho chính mình:

"Mỗi một người các người đừng nói lung tung, ta vừa rồi... ta vừa rồi là xin miếng gỗ cho người khác, ta cũng không nói là ta muốn bỏ phiếu cho mình có được không!"

Càng nói càng không tự tin, hắn ta rụt rè e sợ rời khỏi đây.

Những lời này rơi vào mắt mọi người, cũng chỉ trở thành lời biện minh gian dối.

Vở kịch vô duyên vô cớ mà bắt đầu, rồi vô duyên vô cớ mà kết thúc, cuối cùng chẳng qua chỉ là một đoạn kịch bên lề, Hứa Văn Quý cũng không để ý nhiều.

"Được rồi! Các vị, bây giờ có thể bắt đầu bỏ phiếu rồi!"

"Khi bỏ phiếu, cấm nói chuyện, cấm kéo bè kéo cánh, cấm sửa đổi thanh gỗ của người khác!"

"Để tránh bị lộ, ngàn vạn lần không được để lại tên của mình trên đó! Viết xong thì che lại, bỏ vào thùng trên bục là được!"

Mặc dù nói vậy bên dưới nhưng vẫn có không ít người tụ tập lại thành nhóm, hỏi đối phương bỏ phiếu cho ai, ngoại trừ bên chỗ Tiền Mộc Mộc bọn họ ra.

Một nhà bốn người Tiền Mộc Mộc (không tính Tiểu Lạc Lạc) thì khỏi phải nói, cả nhà Trương thẩm tử, nhà Lý thẩm tử càng là từ đầu đã ủng hộ Lý Chính, Từ thẩm tử thấy mọi người đều ủng hộ Lý Chính, cũng vẽ một vạch lên trên.

Một nhóm người này toàn bộ đều vẽ một vạch lên thanh gỗ, sau đó chồng hết cùng lại, Tiền Mộc Mộc bước đến trước bục, nhét thanh gỗ vào thùng.

Qua một nén hương, thanh gỗ đều được thu lại hết.

Công việc kiểm thanh gỗ, là do Hứa Văn Tuyền và mấy huynh đệ tốt của hắn, ở trước mặt mấy lão tổ tông Hứa gia, cầm từng cái giơ lên trước mặt nhìn qua xong, phân chia đặt hai bên.

Toàn bộ quá trình đều diễn ra dưới mắt mọi người, nhìn cảnh này, trong lòng mọi người cũng đều hiểu, trong này không thể có khả năng có gian lận.

Sau khi mở hết ra, lại gọi Hứa lão đầu và Hứa Tú Dương đến, trước mắt mọi người đếm rõ số lượng.

Một người là người cao tuổi nhất dòng họ Hứa gia ngoại trừ tổ tông, một người là đại phu trong thôn.

Hai tiểu lão đầu, đều cực kỳ có uy tín trong thôn.

Với những người như vậy tới đếm thanh gỗ, không ai lên tiếng nghi ngờ. Ngay cả Trương Đại Ngưu, cũng không lên tiếng ồn ào.

Đếm từng thẻ từng thử, lại đổi nhau đếm lại một lần.

Xác nhận số lượng không sai, Hứa lão đầu bước lên trước hai bước.

"Số phiếu ủng hộ Trương Đại Ngưu: bốn trăm linh bốn phiếu. Số phiếu ủng hộ Lý Chính: bảy trăm bảy mươi sáu phiếu."

Có thể được số phiếu này, nói rõ ngoại trừ một số người không tiện di chuyển ra, gần như người cả thôn đều đã đến.

 

Lời này vừa nói ra, ai thắng ai thua.

Rõ như ban ngày.

Trương Đại Ngưu có hơi không thể tin tưởng, hai bước thành ba xông lên bục!

"Các ngươi chắc chắn đã gian lận rồi! Chắc chắn không chỉ có số phiếu này! Trước đây Lý Chính đắc tội nhiều người như vậy, sao có thể, sao có thể như này..."

Vừa nói, Trương Đại Ngưu tức giận bốc lấy đống thanh gỗ đó.

Vung lên rải ra!

Dừng lại trên không trung một thoáng, rơi xuống dưới.

"Ta không tin! Trong này chắc chắn có quỷ, bỏ phiếu lại lần nữa——"

Hắn ta vốn dĩ còn muốn làm càn làm bậy quậy phá một hồi, nhưng khi đối mặt với ánh mắt của mấy lão tổ tông, hắn ta lập tức cúi đầu xuống, không dám ngỗ nghịch nữa.

Một vị lão tổ tông trong đó bước ra.

Giọng nói già nua, êm dịu mà trầm thấp.

"Về sau cả nhà Hứa Đại, cũng không được phép xuất hiện ở thôn Lộ Sơn nữa, nếu dám bước vào nửa bước, sẽ báo quan xử lý, tự chịu mọi hậu quả!"

Nghe được kết quả này, cả nhà Hứa Đại vẫn luôn đứng bên cạnh đều sững sờ, Hứa Đại xông đến trước mặt lão tổ tông, quỳ phịch xuống đất.

"Ba vị trưởng bối, ba vị là nhìn ta lớn lên, các người mở mắt ra nhìn đi, cuộc sống bên ngoài thật sự không dễ sống, ta muốn về lại đây."

Ba vị tổ tông lại không thèm nhìn thêm một cái, đồng loạt đứng dậy, sải bước đi xuống bục, dần dần đi xa.

"Ai ai ai!" Trương Đại Ngưu hắng giọng gào, muốn gọi ba vị lão tổ tông lại.

Lại bị tận mấy hán tử ngăn lại.

Hắn ta kích động muốn thoát ra, lại không có kết quả.

Nhìn thấy bên đó nháo ra động tĩnh rất lớn, Lý thẩm tử gãi gãi da đầu, có hơi thắc mắc hỏi:

"Líc sáng hôm nay ta đã cảm thấy quá lạ, sao Trương Đại Ngưu này lại có vẻ rất quan tâm đến cả nhà Hứa Đại, các ngươi nói xem rốt cuộc là vì sao?"

"Ai! Nói đến chuyện này!" Trương thẩm tử hào hứng, kéo tay cánh mấy người, dùng cơ thể vây thành vòng tròn, thầm thì nói:

"Chuyện này các ngươi ngàn vạn lần đừng truyền ra ngoài, ta nghe nói Hứa Ngật Đáp là hài tử của Trương Đại Ngưu!"

Hứa bà đỡ chen đầu vào.

"Chuyện này ta cũng biết. Trong thôn không phải bí mật gì, thậm chí ta còn nghe nói Hứa Đại trong lòng cũng biết rõ......"

Ngô thẩm tử nói: "Tôi cũng cảm thấy có khả năng này, nếu không chỉ với việc hôm nay Trương Đại Ngưu tích cực với chuyện cả nhà Hứa Đại vào thôn như vậy, Hứa Đại đã cãi nhau với Trương Đại Ngưu từ sớm."

Tiền Mộc Mộc bĩu môi.

"Cả nhà bọn họ này, quan hệ còn rất phức tạp."

"Còn không phải sao!" Trương thẩm tử chen miệng, "Xà trên không thẳng xà dưới cong, Hứa Cúc Hoa kia có thể chơi trò dùng hài tử để uy h.i.ế.p ngươi, nương nàng ta lại có thể là người tốt gì?"

Mấy người nói đông nói tây vài câu, rồi chia tay nhau, ai về nhà nấy.

Về phần xử lý chuyện phía xong của mớ bòng bong này, ai cũng không nhiều miệng đi hỏi.

...

Xuân qua thu đến, chớp mắt đã đến giữa tháng chín.

Ban đêm, gió nghiêng thổi vù vù.

Bầu trời đen kìn kịt, tuyết lớn tập kích.

Chỉ một đêm, cả trời đất đều trắng xóa.

Tiền Mộc Mộc là bị lạnh tỉnh.

Nàng xoa xoa cánh tay, lục y phục dày từ trong tủ ra, rùng mình mặc lên người, sau đó mở cửa phòng.

Trong viện đã phủ một tầng tuyết dày, tuyết rơi vào tháng chín năm nay, đã không còn là chuyện hiếm lạ gì.

Nhưng dẫm lên tuyết mới vang lên tiếng sàn sạt, mềm mại, không hiểu sao thấy thoải mái.

Bình Luận (0)
Comment