Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 368

Hứa Gia Tề ồ một tiếng, lại hỏi:

"Trên thư có nói, khi nào nhị ca ca về hay không?"

Tiền Mộc Mộc khẽ sửng sốt, đột nhiên cảm thấy bùi ngùi.

"Không có, đại khái năm mới sẽ trở về đi..."

Lời này, nàng nói cực kỳ không chắc chắn.

Hứa Gia Tề nghe ra sự do dự trong lời nói của nương thân nhà mình, cậu bé tiu nghỉu nhún nhún vai, chạy khỏi viện đến Phạm gia.

Tiền Mộc Mộc nhét tờ giấy nhỏ vào tay áo, cũng đi vào phòng bếp, dọn dẹp vệ sinh bàn bếp.

"Nương!"

"Nương, người mau ra ngoài đi!"

Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng thét.

Tiền Mộc Mộc nghe thấy vậy.

Quay đầu chạy ra ngoài!

Vừa chạy, vừa hỏi:

"Sao thế? Sao thế?"

Hứa Tiểu Bảo khóc lóc, chạy đến sau lưng nàng.

Tay run rẩy, chỉ về chỗ cổng đại viện kia.

"Rắn, nương, một con rắn rất to!"

Tiền Mộc Mộc cau mày.

Sắp đến tháng mười rồi.

Rắn ở đâu ra?

Trong lòng nghĩ như vậy.

Nàng lại không thả lỏng cảnh giác.

Nhặt d.a.o chặt củi ở bên tường.

Lại cầm một cây sào dài.

Nghiêng đầu căn dặn:

"Hai đứa các con, cứ ở trong nhà."

"Ta đi xem xem, là chuyện gì đang xảy ra."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Nha Nhi duỗi dài cổ, quan sát bên ngoài.

"Con cũng muốn đi."

Nếu thật sự có rắn, nàng không yên tâm để nghĩa mẫu một mình.

Hứa Tiểu Bảo mang theo giọng khóc nức nở, nắm chặt góc áo của nương thân nhà mình.

"Con cũng muốn đi, con không muốn rời khỏi nương."

Chính trong lúc ba người nói chuyện câu được câu không.

Trong khe cửa một con rắn đen dài.

Bò cực kỳ chậm vào trong.

Bò sắp đến chính giữa viện, mới nhìn thấy toàn bộ cái đuôi.

Dùng mắt đo chiều dài, ước chừng phải khoảng sáu mét.

Trái tim Tiền Mộc Mộc ngưng đọng.

Lông tơ sau lưng dựng hết cả lên.

Nàng cắn chặt môi dưới.

Buộc chính mình bình tĩnh.

Chỉ dựa vào ba người các nàng, sợ rằng sẽ chỉ trở thành mồi ăn trong bụng nó.

Trước mắt cách duy nhất, chính là rời khỏi trước.

Tiền Mộc Mộc nhỏ tiếng căn dặn:

"Chúng ta đi ra từ hậu viện, ngàn vạn lần không được làm kinh động nó."

Lý Nha Nhi, Hứa Tiểu Bảo, gật đầu không lên tiếng.

Ba người cúi người, áp sát vào tường.

Chú ý dưới chân, từ từ di chuyển.

"Rầm!"

Cửa đại viện đột nhiên bị đẩy ra!

Ba người đều giật cả mình!

Đồng loạt quay đầu nhìn qua.

Một người mặc trang phục kỳ quái, sải bước lớn mạnh mẽ đi vào.

Trên đầu tết tận mất b.í.m tóc, áo dài mặc trên người được may bằng vô số mảnh vải nhỏ, những mảnh vải rách treo tả tơi gắn trên áo, khiến người này trông hơi giống một kẻ điên.

Trong tay người kia, giơ cao một chiếc chuông tay.

Bày ra dáng vẻ hung thần ác sát.

Mở miệng là hét:

"Yêu quái!"

"Đưa mạng tới!"

Tiền Mộc Mộc: "..."

Đây là kẻ thần kinh từ đâu tới?

Hứa Tiểu Bảo: "..."

Nương, đầu óc người này không quá linh hoạt~

Lý Nha Nhi: "..."

Người này sợ là bị bệnh điên gì đó đi?

Người kia hét xong, từ trong túi vải treo trên vai, lấy ra một miếng thịt sống ném lên cao, ném vào đỉnh đầu con rắn đen.

Con rắn đen gầm lên há miệng, một ngụm nuốt miếng thịt sống vào bụng.

Nhìn hành động của nam nhân

Tiền Mộc Mộc xem như cũng hiểu rõ, của con rắn này là chuyện thế nào.

Nàng đứng thẳng người.

Lạnh giọng chất vấn:

"Ngươi là vị nào?"

"Ngươi không cần biết ta là ai."

Người kia kéo túi vải ra phía sau, cười lạnh một tiếng: "Ngươi chỉ cần biết, ta đến đây thu thập con yêu quái là người này lại, là đủ rồi!"

Bên cửa viện.

Lộ ra một cái đầu nhọn.

 

Tiền lão thái bà run run hỏi:

"Sư phụ, thế nào rồi?"

Nhìn thấy bóng dáng kia, Tiền Mộc Mộc cuối cùng cũng hiểu.

Con rắn này, người này.

Chính là Tiền lão thái bà mời đến, muốn cố ý hãm hại nàng.

Đối mặt với ánh mắt từ bên trong b.ắ.n tới, Tiền lão thái bà sợ hãi lại run lên một cái, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát.

"Chính, chính là, chính là yêu phụ đó!"

"Yêu quái chiếm lấy cơ thể khuê nữ, Vương đại sư, ngài là đại sư nổi tiếng gần xa chỗ chúng ta, ngài nhất định phải cứu khuê nữ ta về!"

Lời a dua xu nịnh của Tiền lão thái bà, khiến người được gọi là Vương đại sư , nghe thấy cực kỳ êm tai.

Ông ta vuốt mấy cọng râu, dáng vẻ đạo hạnh cao thâm nói: "Ta đã là người tu hành, trừ hại cho dân, ta tất nhiên là việc nghĩa không từ!"

Tiếp theo đó.

Lập tức đổi giọng.

Ông ta xòe lòng bàn tay ra.

"Chẳng qua người tu hành cũng cần ăn ba bữa một ngày, chỗ ta là nhận tiền trước, làm việc sau, ngươi này..."

Nhìn vào lòng bàn tay đó.

Tiền lão thái bà nghiến răng.

Cực kỳ không tình nguyện, thọc tay vào trong vạt áo.

Keo kiệt bủn xỉn lấy ra một thỏi bạc.

Vương đại sư đợi đến mức không kiên nhẫn.

Một tay đoạt lấy.

Ước chừng trọng lượng.

"Đây chỉ là tiền đặt cọc, xong việc còn phải trả tiền."

"Nếu ngươi dám quỵt tiền, ta sẽ thả rắn cắn ngươi!"

Tiền lão thái bà lòng đau như cắt.

Nhìn con rắn trong viện.

Bà ta cười ngượng ngùng xua tay.

"Không dám, không dám."

Vương đại sư cong môi cười ác.

Quay đầu nhìn Tiền Mộc Mộc, lắc chuông tay hét to:

"Yêu quái!"

"Nghe thấy chuông này, còn không mau hiện nguyên hình!"

Tiền Mộc Mộc không nhịn được.

Hung hăng trơn trắng mắt một cái.

"Ta thấy ngươi thật sự là kiến đội nón tre[1]- chụp mũ lung tung, ngươi có muốn khai quang mắt của chính ngươi, sau đó lại quét qua ta, xem ta là yêu quái gì hay không?"

[1] hàm ý người nào đó đang cố làm việc vượt quá sức mình.

"Thanh thiên bạch nhật, chạy vào nhà người khác rồi phát điên, người mù cưỡi ngựa mù, đúng là một trận xông loạn!"

"Mang theo rắn và chuông, ngươi đúng thật sự hết bộ này đến bộ khác... Yêu quái, ta thấy ngươi trông giống yêu quái!"

Đại sư mà Tiền lão thái bà mời tới này, vừa nhìn là biết là thần côn lừa đảo.

Nếu không phải vì con rắn dưới đất, nàng đã sớm cầm gậy lên đánh cho một trận rồi!

Câu này nối câu kia, khiến Vương đại sư đỏ mặt tía tai.

Lại có chút chột dạ.

Ông ta tức muốn c.h.ế.t mà gầm lên:

"Xem ra nếu ta không nghiêng túc, ngươi sẽ không hiện nguyên hình!"

Nói xong, ông ta ở trong viện.

Múa máy lắc chuông, khoa trương mà nhảy lên.

Tiền Mộc Mộc thậm chí còn không thèm nhìn một cái.

Cúi người, thì thầm với Hứa Tiểu Bảo.

Sau khi nói xong.

Nàng đẩy đẩy tiểu cô nương.

"Cẩn thận nhé."

Hứa Tiểu Bảo gật đầu rời đi.

Tiền Mộc Mộc bảo Lý Nha Nhi cũng đi theo, nhưng nữ hài này lại cứng đầu, nói gì cũng không chịu đi.

Nàng bất lực hết cách, nhưng trong lòng lại có hơi ấm áp.

Đẩy Lý Nha Nhi vào gian chính, Tiền Mộc Mộc mới phân ra tâm tư, nhìn về kẻ điên trong viện.

Suy nghĩ.

Tạm thời xem ra, kẻ gọi là Vương đại sư này.

Hẳn là chỉ muốn lừa dối một hồi trước mặt Tiền lão thái bà, kiếm chút bạc.

Là vì tiền mà đến.

Thì sẽ dễ đối phó hơn rất nhiều.

Như vậy cho dù là dùng tiền.

Cũng có thể đảm bảo bình an vô sự cho hai người các nàng.

Nếu là bạc, không có cách nào đuổi đi.

Nàng chỉ cần kéo dài, đến khi tiểu nha đầu trở về là được.

Sau khi nghĩ thông suốt, Tiền Mộc Mộc nhảy từ bậc thềm xuống.

Nhìn con rắn dưới đất, đảm bảo sẽ không di chuyển xong.

Nàng vào phòng chuyển một cái ghế dài ra.

Ngồi ở cửa gian chính.

Lôi một nắm hạt dưa .

Bắt đầu cắn.

Nhảy cả nửa ngày.

Cũng không thấy người có phản ứng gì.

Còn nhàn nhã cắn hạt dưa.

Mặt Vương đại sư lộ ra vẻ lúng túng, lặng lẽ thu lại khí thế.

Đi đến bên người Tiền lão thái bà.

Mặt mày mặt nghiêm túc nói:

"Yêu quái quấn trên người khuê nữ ngươi, yêu lực quá mạnh, với pháp lực của ta căn bản không thể ép nó hiện nguyên hình. Kế sách hiện tại, chỉ có thể để con rắn của ta ăn đi, vĩnh viễn trừ bỏ hậu hoạn!"

Bình Luận (0)
Comment