"Cọt kẹt" một tiếng.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ mở ra.
Một lão bà, bước ra ngoài.
Một đôi con ngươi đục ngầu, như mắt cá khô, hai tay đan vào nhau trong ống tay áo, mắt nhìn chằm chằm vào Tiền Mộc Mộc và Trương thẩm tử, đột nhiên nói:
"Các người tìm ai?"
Tiền Mộc Mộc cau mày.
Giơ tay chỉ vào cửa của Trần gia.
"Tìm người Trần gia, có chút chuyện."
Lão bà liếc nhìn sân viện của Trần gia, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Người Trần gia, đều c.h.ế.t cả rồi."
Tiền Mộc Mộc hơi sửng sốt.
Trương thẩm tử nghẹn họng một thoáng, đi lên hai bước nói:
"Sao lại chết? Sao lại đột ngột thế này..."
"Chết đói thôi... có thể c.h.ế.t vì gì nữa..." Bà lão coi chuyện không liên quan đến mình, cực kỳ lạnh lùng.
"Mấy ngày trước đám thổ phủ vào thôn, người Trần gia liều c.h.ế.t không chịu giao ra lương thực, nam nhân của Trần gia đều bị giết, nữ nhân còn lại bị làm nhục xong, cũng treo cổ tự tử."
Nghe được những lời này, Tiền Mộc Mộc bỗng hiểu ra.
Nàng đã nói, tại sao luôn cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, nhưng lại không thấy người.
Hóa ra là người thôn Mộc Qua, lo sợ thổ phỉ vào thôn.
Tất cả đều trốn ở chỗ tối.
Lén lút quan sát bọn họ.
Trương thẩm tử là người thích tám chuyện, nghe vậy còn muốn hỏi thêm càng nhiều chi tiết, Tiền Mộc Mộc lại kéo nàng ấy, nói:
"Nên về rồi."
Trương thẩm tử ngẩng đầu nhìn trời.
Mặc dù trời âm u.
Không nhìn thấy mặt trời.
Lại có thể cảm rõ ràng cảm giác được, thời gian không còn sớm nữa.
Hơi cúi đầu về phía lão bà, Tiền Mộc Mộc kéo Trương thẩm tử đi ra khỏi thôn Mộc Qua, toàn bộ quá trình im lặng không nói một lời.
Trương thẩm tử cũng lờ mờ nhận ra, bầu không khí của thôn này không đúng, khép chặt đôi môi, không lên tiếng.
Hai người vội vã đi, vừa ra khỏi thôn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chính diện, đột nhiên gặp phải Tiền lão thái thái.
Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút.
Tỏ ra như không có chuyện gì, định đi vòng qua bên cạnh.
"Mộc nha đầu, sao ngươi lại đến thôn Mộc Qua?" Tiền lão thái thái híp mắt, kéo tay áo của nàng.
Trong mắt Tiền Mộc Mộc lóe lên một tia ghét bỏ.
Vung tay, gạt ra.
"Đừng động vào ta."
Cách vài bước sau lưng Tiền lão thái thái, Tiền Trụ vác cuốc đi tới, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc, hắn xa cách gật gật đầu.
"Rời khỏi đây sớm một chút, gần đây không yên ổn."
"Cảm ơn lời nhắc nhở." Tiền Mộc Mộc giọng điềm đạm nói.
Mối quan hệ giữa nguyên chủ và Tiền Trụ, không tốt cũng không xấu.
Nàng và Tiền Trụ càng không dây dưa thù oán gì.
Người ta bằng lòng nhiều miệng quan tâm một câu.
Nàng tất nhiên cũng không thể trưng ra bộ mặt cau có.
Nói đơn giản một câu, Tiền Trụ liền muốn rời đi. Tiền lão thái thái bỗng nhiên chặn Tiền Trụ lại, nói với Tiền Mộc Mộc: "Mộc nha đầu, hôm nay trời cũng không còn sớm, bây giờ ngươi vội vã trở về cũng không kịp, chi bằng ở lại nhà nhị ca ngươi đi, cũng đỡ phiền phức... Lão nhị, con nói có phải không?"
Tiền Trụ cau mày.
Rõ ràng rất không vui.
Hắn nhìn về phía Tiền Mộc Mộc, mở miệng muốn nói.
Đối diện với đôi mắt kia của Tiền Trụ, Tiền Mộc Mộc lập tức hiểu hắn đang nghĩ gì, giơ tay ngắt lời hắn định nói, nói:
"Không làm phiền ngươi nữa, bây giờ chúng ta vội vã trở về vẫn còn kịp, nhị ca ngươi cũng về sớm một chút. Như vậy đi, tạm biệt."
Tiền Trụ khẽ gật đầu một cái, thuận miệng nói:
"Ngươi đi đường cẩn thận."
"Đi thôi." Tiền Mộc Mộc kéo tay áo của Trương thẩm tử một cái, dẫn đầu đi trước.
Trương thẩm tử cũng nhấc chân đi theo.
Đi được vài bước, nàng ấy quay đầu nhìn lại.
Thấy Tiền lão thái thái vẫn đang nhìn bọn họ.
Ánh mắt đó...
Không hiểu sao thấy dựng tóc gáy.
Xoa xoa động cánh tay của mình một chút, Trương thẩm tử lại gần, nói:
"Mộc Mộc, ta cảm thấy lão nương kia của ngươi muốn giữ ngươi lại, chẳng có cái rắm gì tốt."
Tiền Mộc Mộc cong môi, cười nhẹ một tiếng.
"Có khi nào bà ta có ý đồ tốt?"
"Không phải, ta là thật sự cảm thấy bà ta mang chủ ý xấu gì đó."
Tiền Mộc Mộc nghe vậy, quay đầu nhìn lại.
Tiền lão thái thái và Tiền Trụ sóng vai mà đi.
Cũng không thấy cái gì bất thường.
Tâm trí nàng căng thẳng.
Thái độ của Tiền lão thái thái vừa rồi, quả thật có hơi kỳ lạ.
Thế mà lại mở miệng chủ động bảo nàng ở lại.
Đây là đang có ý định gì?
Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt Tiền Mộc Mộc lại nở một nụ cười.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng về nhà thôi."
Nhìn biểu cảm tràn đầy không để ý đó, Trương thẩm tử tức không có chỗ phát tiết, "Ngươi người này thật là, người khác lo lắng cho ngươi, ngươi lại nói ta nghĩ quá nhiều."
Tiền Mộc Mộc dùng vai đụng vào nàng ấy, trêu chọc nói:
"Tức giận rồi?"
"Hừ! Ta giận cái gì chứ." Trương thẩm tử vòng hai tay trước ngực, nghiêng người đi đường, trên miệng hừ hừ hà hà, trên mặt lại mang theo ý cười.
Tiền Mộc Mộc cười lớn một tiếng, vòng tay qua bả vai nàng ấy.
"Được rồi được rồi, đừng giận nữa."
Vốn cũng không phải chuyện gì lớn, Trương thẩm tử nghe vậy cũng không làm loạn nữa. Hai người vội vã lên đường, trời vừa chập tối đã về đến nhà.
Đứng ngoài cửa viện, Tiền Mộc Mộc kéo tay của Trương thẩm tử, "Ta nay đến nhà ta ăn cơm, ngươi đã chạy cả ngày cùng ta rồi."
"Tớ mới không đi, trong nhà ta còn đang đợi ta." Trương thẩm tử không chút lưu tình, vỗ rớt bàn tay kia, quay đầu rồi đi.
Tiền Mộc Mộc mỉm cười.
Đẩy cửa viện ra, bước vào.
Chỉ thấy Hứa Tú Dương và Toàn Bách Xuyên đều ở nhà nàng.
Phạm Ngọc An từ trưa đến giờ chưa rời khỏi Hứa gia.
Hứa Tiểu Bảo nhìn thấy nương thân nhà mình về, chạy lon ton tới tới, cười híp mắt nói:
"Nương, hôm nay Bách Xuyên ca ca khen con!"
Mi mắt Tiền Mộc Mộc cong cong, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.
"Thật sao! Tiểu Bảo nhà ta thật là lợi hại!"
Được khen ngợi, Hứa Tiểu Bảo vui sướng không thôi, cười toe toét như bông hoa cúc dại nở rộ, đơn thuần mà sạch sẽ.
Tiền Mộc Mộc xoa xoa đầu tiểu nha đầu, đang định chuẩn bị đi vào phòng bếp, thì thấy Hứa Tú Dương ở dưới mái hiên, vẫy tay về phía nàng.
"Đại chất nhi tức, đi qua đây."
Tiền Mộc Mộc dừng lại bước bước, đi tới.
"Tam thúc."
Hứa Tú Dương móc một bức thư từ trong vạt áo ra.
"Đây là Lý Chính nhờ ta chuyển cho cháu."
Tiền Mộc Mộc nhận lấy phong bì, nhìn bìa thư.
Là thư do Hồ Tử của Tiêu cục gửi đến.
Trước đây nàng nhờ Hồ Tử, giúp tìm kiếm tung tích của Thặng Phạn, không nghĩ tới nhanh như vậy đã nhận được hồi âm.
Mở thư ra, đọc từng chữ một.
Khi nhìn thấy chữ "chết".
Nàng bỗng sửng sốt tại chỗ.
Lặng người hơn nửa ngày.
Bên tai bỗng nghe thấy một tiếng gọi khẽ:
"Đại chất nhi tức, cháu còn ổn chứ?"
Lông li rung rung, Tiền Mộc Mộc hoàn hồn, l.i.ế.m liếm cánh môi khô khốc, khàn giọng nói:
"Tam thúc."
"Sao vậy?"
"Thặng Phạn c.h.ế.t rồi." Tiền Mộc Mộc ngơ ngẩn, đưa giấy thư qua.
Hứa Tú Dương nghe vậy sắc nghiêm trọng, giật lấy phong thứ liếc mắt đọc qua, sau khi đọc xong nội dung trong thư, mắt ông ấy đau đớn, đỏ lên.
"Sao lại thế này..."
Trái tim của Tiền Mộc Mộc, như bị một bàn tay lớn nắm lấy, không chặt không lỏng, không hiểu sao lại đau nhói.
Nàng lẩm bẩm, đi về phía phòng bếp.
Hứa Tú Dương đột nhiên gọi nàng lại.
"Đại chất nhi tức."
Tiền Mộc Mộc dừng lại, nghiêng người nhìn qua.
Hứa Tú Dương nghẹn ngào một tiếng, nói:
"Người c.h.ế.t không thể sống lại, nghĩ thoáng một chút."
Mi mắt Tiền Mộc Mộc run lên dữ dội, im lặng gật gật đầu, bước vào phòng bếp.
Phạm Ngọc An đang bận rộn ở bếp, thấy Tiền Mộc Mộc bước vào, nàng vốn dĩ định cười chào hỏi, lại thấy biểu cảm có hơi bần thần.
Nàng hơi dừng lại một chút.
"Mộc Mộc tỷ, xảy ra chuyện gì rồi sao?"