Cứ như vậy, trò chuyện mãi đến chiều.
Mưa lớn vẫn không ngừng.
Tiền Mộc Mộc đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Mưa như trút nước.
Trời đen như màn.
Trên mặt đất tích thành vũng nước.
Hoàn toàn không thể khởi hành.
Nàng cụp mắt xuống, trong mắt lộ ra một chút lo lắng.
Đến giờ này vẫn chưa về, người trong nhà chắc hẳn cực kỳ lo lắng.
"Trận mưa này, tối nay sợ là không thể tạnh được." Trương thẩm tử cũng bước ra ngoài, đứng bên cạnh nói.
Tiền Mộc Mộc nghe vậy, trong lòng càng thêm bực bội.
"Mộc Mộc, xin lỗi." Trương thẩm tử đột nhiên nói.
Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu, nhìn nàng ấy.
Mặt đầy vẻ khó hiểu.
"Ngươi đang nói gì vậy?"
Ngón tay của Trương thẩm tử moi tường, có hơi tự trách.
"Nếu lúc ở trên núi, nghe lời ngươi trực tiếp quay về, thì sẽ không bị mắc kẹt trong trận mưa lớn này, bị giữ lại ở đây."
Tiền Mộc Mộc cụp mắt, cười nhẹ một tiếng.
Nàng còn tưởng là chuyện gì to tát gì chứ...
"Chuyện này không thể trách ngươi, ngươi cũng không muốn thế này. Cũng may là chúng ta cũng không bị mưa tạt vào, đợi ở chỗ này đến khi mưa nhỏ đi rồi khởi hành là được."
Nghe được lời an ủi này, Trương thẩm tử không chỉ không cảm thấy yên tâm, mà càng cảm thấy tự trách.
Nhìn gương mặt đang chìm trong tự trách kia, Tiền Mộc Mộc dang tay ôm lấy vai của Trương thẩm tử, dùng sức vỗ mạnh.
"Được rồi, thật sự không phải chuyện gì lớn, người đừng ở đó tự mình nghĩ linh tinh nữa... Chẳng qua mưa lớn như thế này quả thật không thích hợp để đi đường, mạo hiểm khởi hành, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì mới là đúng thật là hối hận không kịp."
Cảm nhận được nhiệt độ của bàn tay trên vai, Trương thẩm tử liếc nhìn Tiền Mộc Mộc, đối diện với đôi mắt chứa ý cười kia, tự trách bị quét sạch, khóe miệng nàng ấy nở một nụ cười, nói:
"Đúng vậy là vậy. Chúng ta cứ đợi thêm một chút nữa, đợi mưa nhỏ lại rồi chúng ta sẽ khởi hành."
"Ừm, nghe ngươi."
"Đứng ngoài đó làm gì, mau vào ngồi đi." Ông lão ở trong nhà hô.
Tiền Mộc Mộc quay đầu đáp một tiếng, đẩy Trương thẩm tử vào lại trong nhà.
Chỉ đứng bên ngoài một lát, y phục đã trở nên ướt sũng, ngồi bên đống lửa sưởi một lúc, cơ thể mới lại ấm lên.
Trò chuyện cả buổi chiều, ông lão đối xử với Tiền Mộc Mộc và Trương thẩm tử như người nhà mình, bữa tối nấu một nồi cháo ngô để tiếp đãi.
Tiền Mộc Mộc chỉ ăn nửa bát, rồi không ăn nữa.
Sau bữa tối.
Ba người ngồi quanh đống lửa, câu được câu không mà trò chuyện.
Trong lòng Tiền Mộc Mộc có chuyện, luôn chú ý đến tình hình mưa ngoài kia.
Nhưng thời gian trôi qua từng chút từng chút một.
Không có một chút dấu hiệu nhỏ lại nào.
Gió dữ lay động cây trong viện, vang lên xào xạc.
Tiền Mộc Mộc nhấc chân lên, nghe thấy tiếng nước.
Nàng cúi đầu nhìn.
Mới phát hiện ra vũng nước dưới đất.
Chầm chậm chảy vào từ khe cửa, còn có dấu hiệu chảy càng nhiều.
"Trời ơi!" Ông lão cũng nhìn thấy vũng nước dưới đất, vội vàng đứng dậy mở cửa, nước bên ngoài đã ngập qua ngưỡng cửa, không ngừng trào vào trong.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Hai người các ngươi, mau chuyển đồ giúp ta!" Ông lão ôm một cái ghế dài đặt lên bàn bếp.
Tiền Mộc Mộc thấy vậy, cũng chuyển giúp đồ đạc lên chỗ cao.
Đợi đến khi bọn họ đặt tất cả đồ đạc, đều để xong.
Nước dưới đất đã, có thể làm ướt giày tất.
Hơn nữa thế nước càng chảy càng mạnh.
Ba người chỉ có thể chen chúc ngồi trên bàn.
Cực kỳ nhếch nhác.
Mãi cho đến sau nửa đêm.
Thế nước, ngập đầy cả nhà.
Tiền Mộc Mộc ôm đầu gối, vùi mặt vào trong đó, ý thức lúc tỉnh lúc mơ hồ, cứ như vậy mà chống chọi đến sáng sớm.
Một vệt nắng ban mai chiếu vào, rơi xuống bên chân.
Tiền Mộc Mộc có hơi mơ hồ, duỗi chân dẫm vào vũng nước ngập đến mắt cá chân, đi đến cửa thò đầu ra nhìn.
Mưa đã tạnh.
Nhưng đưa mắt nhìn xa ra, toàn bộ đều là nước.
Nước màu vàng đục, không nhìn rõ độ sâu.
Trương thẩm tử cũng thức dậy, chen đầu nhìn ra bên ngoài.
"Thế nào? Có thể đi được không?"
Tiền Mộc Mộc cau mày, lắc lắc đầu.
"Quá nguy hiểm, đợi nước rút rồi hãy đi."
Ở ngoài cả đêm, trong lòng Trương thẩm tử rất nhớ nhà, mưa cũng đã tạnh, nàng ấy có chút ngứa ngáy hỏi:
"Ta thấy thấy nước cũng không sâu, hay là chúng ta thử xem?"
"Không được." Trên mặt Tiền Mộc Mộc lộ ra vẻ nghiêm khắc.
"Ngươi nhìn thấy nước ngập không sâu, là bởi vì chúng ta đang ở trong nhà, nhưng bên ngoài ngươi không biết chỗ nào sụt lở, lỡ như sa vào đó thì chỉ có chết, đừng dễ dàng lấy mạng sống ra đùa giỡn."
Trương thẩm tử cũng nhận ra suy nghĩ của mình hơi không có trách nhiệm, mím môi lại, nói:
"Vậy ta vẫn là nghe ngươi, giữ mạng quan trọng hơn."
Tiền Mộc Mộc lại nhìn về phía xa, nói:
"Nhìn tình hình này, hẳn là chiều nay sẽ khá hơn một chút, đến lúc đó chúng ta sẽ khởi hành."
"Ừm ừm." Trương thẩm tử ngoan ngoãn nói.
Mặt đất bị ngập nước, làm gì cũng không được.
Tiền Mộc Mộc và Trương thẩm tử lại trèo lên bàn, vô vị nhàm chán cái gì cũng không làm ngồi đợi thời gian trôi qua. Trương thẩm tử là người không thể ngồi yên, lôi kéo tám chuyện với Tiền Mộc Mộc.
Tiền Mộc Mộc nghe, thỉnh thoảng đáp một câu.
Trương thẩm tử cũng không để tâm đến sự lạnh nhạt của nàng, nói rất hăng say.
Lão nhân gia lại bước qua vũng nước, vào phòng nằm trên giường ngủ.
Thời gian chớp mắt trôi qua.
Đến giữa trưa, thế nước rõ ràng đã rút đi rất nhiều.
Tiền Mộc Mộc bước xuống đất, chỉ ngập đến mặt giày.
"Lần này có thể đi được không?" Trương thẩm tử hỏi.
"Ừm, ta đi chào lão nhân gia một tiếng, rồi chúng ta đi." Tiền Mộc Mộc nói rồi, đi đến trước cửa phòng gõ gõ, nói hai ba câu khách sáo vào bên trong.
Ông lão đang ngủ say, nghe thấy cũng mơ hồ đáp lại.
Nhận được trả lời, Tiền Mộc Mộc không ở lưu đây nữa.
Cùng Trương thẩm tử, đi ra khỏi thôn Đại Đầu.
Thôn Lộ Sơn ở phía bên kia ngọn núi.
Mưa cả ngày một đêm.
Mặt đất lầy lội, trơn trượt khó đi.
Đi cực kỳ khó khăn.
Không dễ dàng gì mới vượt qua đỉnh núi.
Đứng ở một chỗ đất bằng nghỉ ngơi.
Tiền Mộc Mộc nhìn xuống phía dưới.
Đồng tử trong tức khắc mở to!
Hơn nửa thôn đều bị ngập trong nước.
Ở cuối thôn kia, thậm chí còn không nhìn thấy cả đỉnh mái nhà.
Sắc mặt của Tiền Mộc Mộc lập tức trở nên nghiêm trọng.
"Trời ơi! Nhà của chúng ta đều bị ngập rồi! Này phải làm sao bây giờ!" Trương thẩm tử la lên ầm ĩ.
"Đừng hoảng." Tiền Mộc Mộc nói.
Miệng nói vậy, trong lòng nàng cũng hoảng loạn không thôi.
Trong lòng nhớ thương người nha, hai người đi cực nhanh.
Xuống núi, xuống đến nửa lưng núi.
Phía trước bị một đống đá ngăn lại.
Cao đến năm mét.
Tiền Mộc Mộc quay đầu nhìn, nhìn sang bên cạnh.
Non nửa sườn đồi đều sụt xuống.
Tối qua mưa gió quá lớn, đá trên núi sạt xuống.
Quét mắt nhìn qua hai bên, một con đường nhỏ yên tĩnh thu hút sự chú ý của Tiền Mộc Mộc, nàng giơ tay chỉ, hỏi Trương thẩm tử:
"Con đường nhỏ này, dẫn đến chỗ nào?"
Trương thẩm tử thuận thế nhìn qua.
Mắt khẽ mở to trong chốc lát, trong mắt lóe lên một tia vui mừng.
"Con đường nhỏ này là đường của Trương gia trang, cũng có thể đi đến cuối thôn chúng ta. Chỉ là đã lâu không ai đi, hôm qua lại mưa lớn như vậy, sợ là không dễ đi."
Tiền Mộc Mộc không có nửa phần do dự.
Rút con d.a.o chặt củi ở bên hông ra.
Nhấc chân bước đi.
Trương thẩm tử theo ngay phía sau.
Tiền Mộc Mộc dẫn đầu mở đường, dọc đường chặt những cành cây cản đường, cành lá dính nước, váy áo quệt qua, chẳng mấy chốc đã ướt sũng.
Mặc y phục ướt trên người, dinh dính khó chịu.