Hai tay trưởng thôn cầm gậy bắt chéo nhau, ngón cái xoa xoa tận vài cái, mới khó khăn mở miệng nói:
"Chuyện con bò vàng của nhà cháu, ta cũng nghe nói rồi. Là người trong thôn có lỗi với cháu, chiều nay khi cháu không có ở đây, ta đã nói với bọn họ rồi, không được g.i.ế.c bò của cháu, bọn họ cũng đã bảo đảm, cháu có thể yên tâm."
Tiền Mộc Mộc mỉm cười một cái.
"Trưởng thôn, hiện tại tất cả mọi người đều đói bụng, lời của ngài không có tác dụng, những lời bảo đảm của những người đó thậm chí còn không bằng một cái đánh rắm."
Trong giọng nói mang theo sự châm biếm dày đậm, trưởng thôn không phải không nghe ra.
Hai tay nắm chặt, sự hổ thẹn len lỏi trong mắt.
"Những gì cháu nói, sao ta lại không biết... Xin lỗi."
Tiền Mộc Mộc vẫy vẫy tay.
"Không liên quan đến ngài, ngài không cần tự trách mình."
Trưởng thôn hoà hoãn lại, nói:
"Lý Chính đến quan phủ rồi quay về mất khoảng hai ba ngày, hy vọng lần này ông ấy có thể mang lương cứu tế về."
"Đúng vậy, chỉ khi có lương thực đến, việc đào núi mới có thể chính thức triển khai." Tiền Mộc Mộc nói.
Lột da rắn xuống đặt sang một bên, nàng lại bắt đầu rửa nấm.
"Đúng rồi." Trưởng thôn đột nhiên nói.
Tiền Mộc Mộc dừng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn qua.
"Chuyện gì vậy?"
"Vị cô nương họ Phạm đối diện nhà cháu kia, lần này chạy trốn lũ lụt không thấy người đâu cả, rất nhiều người trong thôn đều đoán nàng không kịp chạy thoát, c.h.ế.t trong nước lũ." Trưởng thôn nói.
Tiền Mộc Mộc cau mày một chỗ.
Đột nhiên lại cười lên.
Chắc chắn nói:
"Nàng, vẫn còn sống."
"Sao cháu biết?" trưởng thôn hỏi lại.
"Thân phận của nàng, khác với chúng ta." Tiền Mộc Mộc tiếp tục rửa nấm, "Rất có thể trước khi lũ đến, nàng đã được đưa đi sơ tán rồi."
Trưởng thôn ngạc nhiên nhướng mày.
"Nha đầu đó có lai lịch gì? Cháu nói ta nghe xem."
Tiền Mộc Mộc nói ngắn gọn: "Người Kinh Triệu."
Trưởng thôn lập tức hiểu ra, lẩm bẩm nói:
"Người Kinh Thành, vậy quả thật khác với chúng ta. Tiệc rượu mừng đầy tháng của Hỉ Lạc năm ngoái, na, nhân tới cùng nàng kia, thân phận sợ là cũng không tầm thường, chỉ nhìn thôi đã thấy khác biệt một trời một vực với chúng ta."
Tiền Mộc Mộc gật đầu.
"Có vài thân phận, trời sinh đã có."
Trưởng thôn thở dài một hơi.
"Đúng vậy, trời chú định."
Trưởng thôn cảm khái vài câu rồi rời đi.
Tiền Mộc Mộc rửa sạch nấm, trở về lều lớn.
Lửa đã nhóm lên rồi, hôm nay cũng không mưa.
Hứa Tiểu Bảo và lão thái thái, nhóm một đống lửa trên đất bằng, bên trên cái kiềng ba chân để một cái nồi, bên trong đun một ít nước.
Thấy Tiền Mộc Mộc trở về.
Hứa lão thái thái dùng que gỗ, nhấc nồi xuống.
"Con chờ một chút rồi nấu, ta đổ nước nóng ra cho hài tử Tiểu Tề kia uống trước, cổ họng nó không thoải mái, phải uống nhiều nước."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiền Mộc Mộc tháo ống tre đựng mật ong ở bên hông xuống, đưa cho lão thái thái.
Hứa lão thái thái đang vội đổ nước vào ống tre, liếc nhìn cái bình bịt kín, nói: "Đây là cái gì?"
"Mật ong rừng." Tiền Mộc Mộc mở nút gỗ ra, dùng thanh gỗ nhỏ chọc vào quét một ít ra ngoài, để vào trong ống tre uống nước rồi quấy hai cái.
"Làm sao con lấy được?"
"Người đừng hỏi, uống."
Hứa lão thái thái cau mày lại, giữa lời nói mang theo nghiêm khắc.
"Ta biết con là chủ của một gia đình có áp lực, nhưng con cũng không thể vì lấp đầy bụng cho người nhà, mà lấy tính mạng của mình đi mạo hiểm! Con biết ong mật trên núi hung dữ như thế nào không? Một khi không cẩn thận là sẽ xảy ra mạng người!"
"Trong lòng con biết chừng mực, người đừng lo." Tiền Mộc Mộc nói.
Những gì lão thái thái nói không sai, ong mật rừng thật sự rất hung dữ.
Nếu bị vây lấy tấn công, có thể sống sờ sờ mà đốt c.h.ế.t người.
"Con như vậy, sao ta không lo cho được?" Hứa lão thái thái nói rồi, đáy mắt hơi đỏ lên, nắm lấy cánh tay của Tiền Mộc Mộc nhìn kỹ đi nhìn kỹ lại, "Có bị đốt hay không?"
"Không có, con rất cẩn thận."
Nhìn vào đôi mắt chứa đầy lo lắng kia, Tiền Mộc Mộc nhiều thêm vài phần kiên nhẫn.
"Người cũng đã nói con là chủ một gia đình, con tất nhiên không thể bỏ mặc người nhà con mà không lo, con lấy mật ong này đều là trong tình huống đảm bảo an toàn cho chính mình, con cam đoan với người."
Hứa lão thái thái lúc này mới nở một nụ cười.
"Coi như con biết điều."
Trên mặt Tiền Mộc Mộc cũng có mang theo vài phần ý cười.
Bưng ống tre, đi đến dưới lều.
"Tiểu Tề, uống nước."
"Cảm ơn nương." Hứa Gia Tề nhận lấy ống tre, thổi hai cái rồi uống một ngụm, phát hiện nước có vị ngọt, mắt cậu bé sáng lên.
Vị này, cậu bé biết.
Là mật ong!
Nhưng mà, trên núi sao lại có mật ong chứ?
Cậu bé ngẩng đầu nhìn nương thân nhà mình.
Trong mắt mang theo sự thăm dò.
Tiền Mộc Mộc mím môi, cười rồi vuốt ve đầu của tiểu gia hoả.
"Uống nhiều một chút, không đủ nương lại rót cho con."
Hứa Gia Tề cụp mắt xuống, vẻ mặt rất ngoan ngoãn.
Nương luôn như vậy.
Cái gì cũng không nói mà đối tốt với cậu bé.
Tiền Mộc Mộc không ở chỗ này lâu, dặn dò tiểu gia hoả vài câu đơn giản, quay đầu đi nấu cơm.
Cắt thịt rắn thành từng khúc bỏ vào nồi xào.
Dưới đáy nồi dần dần xuất hiện một lớp mỡ.
Tiếp đó nàng bỏ gừng rừng vào.
Xào ra nếm thử xong, thêm nước.
Nêm nếm gia vị xong, lửa lớn đun sôi.
Nguyên liệu đơn giản, cách nấu đơn giản.
Hương vị lại vô cùng mê người.
Mùi hương bay ra, quyến rũ vị giác của mọi người có mặt.
Ánh mắt của rất nhiều người nhìn chằm chằm về phía này.
Tiền Mộc Mộc coi như không thấy.
Sau khi chín hoàn toàn.
Dùng ống tre làm bát, dùng miếng gỗ dày chia thịt rắn và nấm, múc một ít nước canh vào từng bát, trong nồi vẫn còn một ít.
"Đại tẩu, chỗ này cho ta được không?" Hứa Văn Hòa tay chân câu nệ đi đến, dừng lại đứng cách ba bước, có hơi dè dặt hỏi.
Tiền Mộc Mộc liếc mắt nhìn xung quanh.
Rất nhiều đôi mắt đang chú ý về phía này.
Nàng khều vào chân Hứa lão thái thái, lão thái thái một giây hiểu ngay, phất tay xua đuổi:
"Đi đi đi, muốn ăn thì tự đi tìm, đừng nghĩ cái gì cũng được hưởng không."
Hứa Văn Hòa là người da mặt mỏng, mở miệng xong lại nhận được phản ứng này, hắn đỏ mặt lùi lại hai bước rồi rời đi.
Tiền Mộc Mộc uống canh rắn, nghiêng đầu nói với Hứa lão thái thái:
"Canh này, ai cũng không thể cho, nếu có người mở đầu, người chờ xem đi, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đều sẽ vây lại đây."
Hứa lão thái thái gật đầu.
"Con nghĩ tới được, sao ta lại không hiểu."
Một nồi canh rắn lớn, Tiền Mộc Mộc chia thành bảy bát.
Lần lượt là lão phu thê Hứa gia, ba người nhà mình, và Hứa Tú Dương.
Canh nóng trộn cùng thịt trôi xuống bụng, có vị hơn nhai khoai lang khô rất nhiều.
Ăn xong, Tiền Mộc Mộc tựa vào cây lớn nghỉ ngơi.
Miệng ngậm một cành cây nhỏ.
Ngô thẩm tử bước lại gần, nói:
"Hứa thẩm tử, ta muốn thỉnh giáo ngươi một chuyện."
Phun cành cây nhỏ trong miệng ra, Tiền Mộc Mộc đổi tư thế, "Ngươi nói đi."
"Ta nghe Trương thẩm tử nói, thứ mà ngươi ăn chiều nay gọi là nấm, ta cũng muốn hái nấm về nấu canh, nhưng ta không biết loại nào ăn được, loại nào không ăn được, ngươi có thể dạy ta không?"
Tiền Mộc Mộc trầm ngâm một lát.
"Ta thấy ta dạy rồi ngươi cũng chưa chắc có thể nhớ được, ngươi ngày mai trực tiếp hái nấm về, ta sẽ giúp ngươi chọn ra những loại nấm ăn được."
Trên mặt Ngô thẩm tử vui mừng.
"Thật là tốt quá, như vậy an toàn hơn, ta cũng không phải lo chính mình nhận nhầm, ăn vào rồi bị bệnh gì đó."
Từ lúc Ngô thẩm tử bước lại gần, đã có nhiều người chú ý.
Nghe thấy Tiền Mộc Mộc đồng ý giúp Ngô thẩm tử, có tận mất thẩm tử cũng nói theo: "Hứa thẩm tử, ngươi cũng xem giúp chúng ta đi."