Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 434

"Hứa đại phu, ta đến phòng bếp lấy cho ngươi một bát canh nấm tuyết." Huyền Chi bưng một bát canh nấm tuyết đang bốc hơi nóng, đưa qua, "Uống xong ngươi qua cách vách ngủ đi, chỗ này giao cho ta."

"Ừm? A... Được." Tiền Mộc Mộc nhấc ống tay áo lau nước dãi ở khóe miệng, nhận lấy bát chè nấm tuyết đứng dậy, không vội uống mà đặt lên bàn nhỏ, lười biếng duỗi người một cái.

"Tối qua Phong Lam sốt đi sốt lại, ta hạ sốt cho hắn xong, y phục cũng thay tận mấy lần, bây giờ ngươi rảnh thì lại thay cho hắn một lần nữa, để hắn thoải mái hơn chút."

"Được, ta đi lấy y phục sạch thay ngay."

Huyền Chi đi ra ngoài, Tiền Mộc Mộc bưng bát canh nấm tuyết đi ra ngoài phòng, trong viện có một cây bạch quả, cao vút thẳng tắp, cành lá sum suê, trông như đã hàng trăm năm tuổi.

Sáng sớm tháng sáu, gió nhẹ thổi qua mang theo hơi mát thấm vào tim, không hiểu sao thấy hơi thoải mái.

Bưng một cái ghế ngồi dưới gốc cây, chậm rãi thong thả uống canh nấm tuyết.

"Nương, chào buổi sáng."

Hứa Tiểu Bảo dụi mắt, ngáp một cái đi tới, tựa vào đầu gối của nương thân nhà mình, tràn đầy ý phụ thuộc và thân thiết.

"Chào buổi sáng, Tiểu Bảo của ta." Tiền Mộc Mộc một tay cầm bát, tay còn lại sờ đầu tiểu gia hoả, "Tối qua có nghỉ ngơi tốt không? Hôm nay chúng ta phải đi tìm Tam gia gia bọn họ."

Hứa Tiểu Bảo lập tức nâng cao tinh thần, đứng thẳng lên.

"Nghỉ ngơi siêu cấp tốt! Nương, khi nào chúng ta đi?"

Nhìn bộ dạng lòng nhớ thương Tam thúc của tiểu nha đầu, Tiền Mộc Mộc cười nhẹ dùng ngón tay chọc nhẹ vào chóp mũi cao thẳng của cô bé, "Ăn sáng xong sẽ đi."

Cửa viện bị đẩy ra, hai người ăn mặc nha hoàn bước vào.

Trong tay cầm hộp cơm.

"Hứa đại phu, nô tỳ đến đưa bữa sáng."

Tiền Mộc Mộc nghe vậy đứng dậy, khẽ gật đầu nói:

"Làm phiền rồi."

Hai nha hoàn cười nhẹ, không nói gì.

Đi vào đại sảnh, bày biện hết thức ăn.

Tiếp đó lập tức rời đi.

Tiền Mộc Mộc gõ từng phòng một, gọi nhị lão và Nha Nhi dậy.

Ngồi trước bàn, Hứa lão thái thái còn hơi bối rối, "Đại nhi tức, chúng ta ở chỗ này chẳng cần làm gì cả, cả ngày chỉ ăn ăn ăn?"

Tiền Mộc Mộc gắp một cái bánh bao sữa, nghe vậy hơi sửng sốt.

"Như vậy không tốt sao?"

"Cũng không phải không tốt, chỉ là cảm thấy rất không thoải mái, chúng ta vốn dĩ đang ở nhờ chỗ này, còn chẳng làm việc gì cả, có cảm giác như ăn không ngồi, khiến người ta rất không thoải mái." Hứa lão thái thái vặn vẹo nửa người trên, dường như cả người rất ngứa ngáy.

Tiền Mộc Mộc trầm ngâm một chút.

Lão thái thái ở nhà đã làm việc đến quen, đột nhiên để bà ấy nghỉ ngơi, quả thật sẽ hơi không quen, nếu không tìm việc cho làm?

"Tạm thời con cũng không nghĩ ra Lệ Lâm Thanh thiếu người làm việc gì, lát nữa con tìm người hỏi xem."

Ánh mắt của Hứa lão thái thái lập tức sáng lên, "Thế thì tốt quá, ta chờ, con nhớ hỏi."

Tiền Mộc Mộc cười nói được.

Hứa lão đầu lại là mặt đầy vẻ suy nghĩ, tâm trạng có hơi u uất.

"Đại nhi tức, ở đây một ngày phải trả bao nhiêu tiền?"

Hứa lão thái thái giật mình!

"Còn phải trả tiền sao?!"

Bà ấy còn tưởng ở miễn phí, không cần trả.

Nếu phải trả tiền, vậy bà ấy cũng sẽ không ngại.

Lý Nha Nhi, Hứa Gia Tề, Hứa Tiểu Bảo vừa nghe thấy cũng bắt đầu hơi căng thẳng.

Bọn họ đều suýt chút nữa quên mất.

Lần trước khi Lệ thúc thúc đến nhà bọn họ khám bệnh, sau đó cũng đưa tiền bạc, giờ đến lượt bọn họ ở nhờ, tất nhiên cũng phải trả tiền.

Chỉ là ở chỗ này tốt như vậy, ăn cũng ngon như vậy.

Sợ là cần không ít tiền.

Lướt nhìn biểu cảm căng thẳng thất thố của mấy người, Tiền Mộc Mộc an ủi nói: "Yên tâm yên tâm, con đã nói chuyện với Lệ Lâm Thanh rồi, con làm việc cho hắn, mọi người ở miễn phí, không cần trả tiền."

 

"Nương, người làm việc gì vậy?" Hứa Gia Tề hỏi.

"Khám bệnh cho người ta."

Nhị lão liếc mắt nhìn nhau, đây là bản lĩnh mà đại nhi tức giỏi, bọn họ tất nhiên không nói chuyện, chỉ là như vậy, áp lực đều đặt lên vai của đại nhi tức.

Lý Nha Nhi bế Từ Hỉ Lạc, im lặng không nói.

Bây giờ nàng ấy không giúp được cái gì, điều duy nhất có thể làm là ít nói, không gây thêm rắc rối.

Tiền Mộc Mộc quay đầu, nói với Hứa Tiểu Bảo đang cúi đầu:

"Không phải đã nói phải đi tìm Tam thúc bọn họ sao? Con còn không ăn nhanh lên?"

Hứa Tiểu Bảo ngay lập tức cầm một cái bánh bao thịt, ăn vài miếng là xong.

"Nương, con ăn no rồi, chúng ta ra ngoài thôi!"

Kéo khăn tay ra lau nước thịt dính lên người tiểu nha đầu, Tiền Mộc Mộc mới nắm lấy bàn tay nhỏ đó, chào nhị lão một tiếng, lại thông báo cho Huyền Chi một câu, sau đó ra khỏi phủ.

Đi trên đường phố huyên náo tấp nập, Tiền Mộc Mộc đi thẳng đến trà lâu, gọi một ấm trà và một đĩa lạc ngồi xuống, nghe tiếng nói chuyện ồn ào trong đại sảnh.

Hứa Tiểu Bảo bóc một hạt lạc bỏ vào miệng, nhai rôm rốp rôm rốp, mặt đầy vẻ khó hiểu.

"Nương, chúng ta không phải đi tìm Tam gia gia sao? Sao lại đến đây uống trà?"

Đẩy đĩa lạc lại phía tiểu gia hoả gần hơn một chút, Tiền Mộc Mộc cầm một chén trà uống một ngụm nhỏ, không lên tiếng.

Quận Minh Khê lớn như vậy, muốn tìm một người nói thế nào cũng không dễ dàng.

Quán trà, tụ tập đủ mọi loại người.

Người càng nhiều, thông tin càng nhiều.

Chỉ cần chăm chú nghe, chắc chắn sẽ thu được thông tin chính mình muốn.

Lần này nàng ra ngoài, không chỉ muốn tìm Tam thúc, càng là muốn tìm Tiểu Phục, hài tử của chính mình, mang về bên người mình, trong lòng mới chắc chắn được.

Tiếng nói chuyện hỗn tạp làm đau tai, Hứa Tiểu Bảo hơi không chịu nổi, nhưng cũng không ồn không nháo, ngoan ngoãn ăn lạc.

Tiền Mộc Mộc lại cầm chén trà, từ từ thưởng thức.

"Gần đây người vào thành cũng quá nhiều, trên đường cũng sắp đi không nổi nữa, sao quận thủ không ra quản lý chút."

"Ta nghe nói, những căn nhà trong ngõ Thành Nam gần đây kiếm bộn tiền, rất nhiều người đều đến đó thuê nhà, muốn định cư ở quận Minh Khê."

"Mấy ngày nay việc kinh doanh của tửu lâu bùng nổ, ngày ngày kín khách, giá phòng tăng gấp mấy lần, toàn là người có tiền ở, người nghèo đều không ở nổi, chỉ có thể đến chỗ ổ ăn mày ở Thành Đông."

"Nói đến ăn mày, trong thành nhiều hơn rất nhiều, nhìn thật là phiền..."

Thành Nam... Tiền Mộc Mộc nhai từ này.

Có thể đến đó xem thử.

Không chừng sẽ gặp được.

"Tiểu Bảo, chúng ta đi."

Tiền Mộc Mộc gọi tiểu nhị thanh toán, cho thêm hai đồng tiền để tính tiền hỏi đường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Theo thông tin nghe được từ tiểu nhị, Tiền Mộc Mộc nắm tay tiểu nha đầu, vất vả đi chen vào giữa đám người.

Tốn rất nhiều sức mới đi đến một chỗ rộng rãi, nghỉ một hơi.

"Nương, ở đây nhiều người quá." Má Hứa Tiểu Bảo đỏ bừng, trên trán đổ mồ hôi.

"Nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, không được buông ra biết không?" Cầm khăn tay lau mồ hôi cho Tiểu Bảo, Tiền Mộc Mộc lại dẫn cô bé đi vào đám người.

Phía trước có một trận náo động.

Ồn ào.

Người xung quanh đột nhiên xô đẩy!

Chân của Tiền Mộc Mộc cũng không đứng vững, lảo đảo lui vài bước, nàng căn bản không nhớ mình đã dẫm lên chân của mấy người, quay đầu muốn nhìn Tiểu Bảo nhà mình, lại phát hiện người đã biến mất!

Đưa mắt nhìn ra xa, người đông như nêm cối.

Toàn bộ trái tim của Tiền Mộc Mộc đều hoảng loạn!

"Tiểu Bảo! Con đang ở đâu?!"

"Nương! Con ở đây! Nương! "

Tiền Mộc Mộc vội vàng xông qua, theo tiếng gọi mà hét lên: "Tiểu Bảo, con nói chuyện! Nương đến tìm con!"

Bình Luận (0)
Comment