"Vậy ta dẫn thẩm đến phòng của ta." Lưu Thúy Thúy đặt bát xuống, đi ra ngoài.
Tiền Mộc Mộc đứng lên, khẽ gật đầu với bà lão còng lưng ngồi bên cạnh bàn, đi theo đến gian phòng cách vách.
Bài trí trong phòng rất đơn giản.
Một cái giường gỗ, một cái tủ.
Một cái ghế đẩu, một cái bàn trang điểm.
Lưu Thúy Thúy luống cuống tay chân đổi lại chăn đệm một lần nữa, có chút co quắp đứng ở bên cạnh, "Thẩm, thẩm yên tâm ngủ, nơi này rất an toàn."
Tiền Mộc Mộc mím môi.
"Ngày đó giặc cỏ đột kích, ngươi không đi quận Minh Khê sao?"
"Không đi không đi." Lưu Thúy Thúy cười đến mặt mày cong cong: "Người như ta đi quận Minh Khê cũng không sống nổi, huống hồ ta nghĩ, thẩm hẳn là cũng không muốn ta đi theo ngươi."
Tiền Mộc Mộc cũng không giấu diếm, cực kỳ thẳng thắn thành khẩn.
"Ừm, ta đối với một số chuyện ngươi làm có bóng ma tâm lý, rất mâu thuẫn."
Trong mắt Lưu Thúy Thúy xẹt qua một tia tổn thương.
Tay chống lên ngực, tình chân ý thiết.
"Thẩm, cả đời này của ta sống rất thê thảm, cha mẹ ta cảm thấy ta là một nha đầu đê tiện, thân thích cũng xem thường ta, ngay cả người ngoài cũng cảm thấy ta như vậy cũng không phải, ngoại trừ bà ngoại thì chỉ có thẩm là sẽ thật lòng đối đãi với ta."
"Ta thật sự rất muốn ở bên cạnh hầu hạ thẩm, mặc kệ thẩm có thân phận gì, thẩm muốn hạ nhân, ta liền làm hạ nhân cho thẩm, thẩm muốn con dâu, ta liền làm con dâu thẩm, thẩm muốn có bạn, ta cũng có thể..."
Càng nói càng kích động, Lưu Thúy Thúy gần như không áp chế được nội tâm bành trướng, hai mắt đỏ thẫm, tiếng thở dốc dồn dập, cất bước tiến lên.
"Thẩm, xin người."
Nàng ấy quỳ xuống, nắm chặt vạt áo Tiền Mộc Mộc.
"Thẩm, van cầu thẩm, để cho ta ở lại bên cạnh thẩm được không?"
Tiền Mộc Mộc nghe đến tê cả da đầu.
Dùng sức túm y phục của mình về.
"Lưu Thúy Thúy, mau đứng lên."
"Không! Thẩm tử không đồng ý, ta sẽ không đứng lên."
Tiền Mộc Mộc mi mắt đè xuống.
"Nếu ngươi cứ như vậy, ta hiện tại liền đi."
Lưu Thúy Thúy thần sắc quýnh quáng.
Cắn cắn cánh môi, đứng lên.
"Thẩm, thẩm nghỉ ngơi đi."
Cửa phòng đóng lại.
Tiền Mộc Mộc lại cài then cửa ở bên trong.
Lấy ra tấm thảm sạch sẽ từ trong ba lô, tròng lên phía trên, mặc quần áo mà ngủ.
Vốn định chợp mắt một cái rồi tiếp tục xuất phát.
Cơn buồn ngủ ập tới như thủy triều.
Một giấc ngủ, trực tiếp đến hừng đông.
Khẽ ngáp ngồi dậy, một giấc ngủ này rất thoải mái.
Tiền Mộc Mộc cầm lấy bọc quần áo, mở cửa ra.
"Thẩm, người dậy rồi!" Lưu Thúy Thúy ngồi ở bậc thang bên cạnh lập tức đứng lên, cười tủm tỉm.
Trong sân, bà lão còng lưng vung bắp cho gà ăn, nghe thấy động tĩnh liền liếc mắt về phía này.
Chiều hôm qua Lưu Thúy Thúy làm ra chuyện đó, trong lòng Tiền Mộc Mộc sợ hãi, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, ở nhờ phòng người ta ngủ một đêm, trong lòng Tiền Mộc Mộc có chút cảm kích, nghe vậy gật đầu.
"Đa tạ, thêm phiền toái cho các ngươi."
"Không phiền không phiền." Lưu Thúy Thúy vội vàng xua tay: "Thẩm, bây giờ người đang chuẩn bị đi đâu? Ta muốn đi cùng với người."
Tiền Mộc Mộc nhíu mày lại.
"Vậy cáo từ."
Dắt ngựa, đi ra sân.
Tung người lên ngựa, rời đi.
Lưu Thúy Thúy trông mong đuổi theo mấy bước.
Cuối cùng cũng chỉ có thể dừng lại, đưa mắt nhìn nàng đi xa.
...
Đêm nay, Tiền Mộc Mộc nghỉ chân ở một khách sạn.
Đi cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng sắp đến kinh thành.
Ăn cơm tối xong, cũng không vội trở về phòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngồi ở trong đại sảnh, nghe bàn tán chuyện phiếm xung quanh.
"Nghe nói chưa? Đương kim Thánh Thượng sắp không được, Thái Tử đã nắm giữ toàn bộ sự tình triều chính, hôm nay lập tức sẽ đổi người khác rồi!"
"Chuyện này sớm truyền ra rồi, gần đây trong kinh thành cấm đi lại ban đêm nghiêm rất nhiều, sau tám giờ tối không cho phép ra ngoài nữa, nếu là bị tuần tra bắt được liền trực tiếp mất đầu!"
"Nghe nói Chiến Thần Vương Gia tỉnh rồi, nửa năm trước bị thương, một mực tĩnh dưỡng trong phủ, hiện tại bốn phía chiến hỏa nổi lên, hắn sợ là phải mang thương tích ra chiến trường."
"..."
Nửa năm trước Chiến Thần Vương Gia bị thương?
Đó không phải là Lệ Lâm Thanh sao?
Tiền Mộc Mộc nhíu mày.
Trong này sợ là có tin tức gì.
Không có tâm tư đi đào sâu, gọi tiểu nhị tới tính tiền.
Đứng dậy muốn lên lầu.
Cửa lớn đột nhiên bị một cước đá văng!
"Thiết Giáp vệ làm việc!"
Lời này vừa nói ra, mọi người đang tán gẫu nhao nhao cúi đầu.
Không dám nhìn thẳng.
Thiết Giáp vệ thuộc Hoàng gia chuyên diệt trừ những người mang thái độ đối lập trong triều, Thiết Giáp vệ ai nấy đều tâm ngoan thủ lạt, phàm là người bị Thiết Giáp vệ để mắt tới đều không có kết cục tốt, có thể nói là quyền thế ngập trời.
Bọn họ chỉ là người bình thường, nào dám đi trêu chọc.
Tiền Mộc Mộc thấy thế, cũng không dám ngẩng đầu.
Thiết Giáp Vệ lên lầu tìm kiếm một phen, xách theo một cái rương gỗ xuống, Tiền Mộc Mộc liếc mắt liền nhìn ra đó là đồ vật của mình, nhưng cũng không dám đi nhận.
Lập tức tới kinh thành.
Nàng không muốn xảy ra bất kỳ nhiễu loạn gì.
Chẳng qua chỉ là một ít đồ vật chữa bệnh.
Coi như đánh mất, mua lại là được.
Thế nhưng không như mong muốn, Thiết Giáp vệ giơ cao rương, "Đây là của ai?!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đầu càng cúi thấp hơn.
Một nam nhân mặc trang phục thái giám đi ra, quyến rũ nhìn đầu ngón tay điểm lên mầm đậu, "Bản đốc đếm ba tiếng, nếu như còn chưa có người đi ra nhận, vậy tất cả đều giết."
"Một."
Vẫn không có người.
"Hai."
Tiếng này vừa ra, đã có người sợ hãi.
Loảng xoảng.
"Rốt cuộc là đồ của ai vậy! Nhanh ra đây nhận!"
"Chính ngươi c.h.ế.t cũng không sao, đừng có hại người khác cũng gặp tai ương theo."
"Ai vậy, rốt cuộc là ai!"
Tiền Mộc Mộc cắn hàm dưới một cái, run rẩy giơ tay lên.
"Đúng, là ta."
Nam nhân cong môi cười.
"Tới đây."
Tiền Mộc Mộc nuốt ngụm nước bọt.
Đi tới.
Đứng cúi đầu.
Không dám lên tiếng.
Nhìn thấy là một người biết giữ bổn phận, nam nhân xoay người, "Đem người theo, đi."
Tiền Mộc Mộc: "!!!"
Không phải.
Từ khi nàng tới nơi này, liền không chọc người nào.
Càng không hề lui tới với người có quyền thế trong triều đình.
Chờ chút!
Lệ Lâm Thanh và Linh Nhất...
Mẹ nó!
Không thể nào?
Trong lòng Tiền Mộc Mộc hối hận không thôi.
Đều do lúc trước nàng xen vào việc của người khác.
Vì không muốn bị nhi tử nhân vật phản diện của mình giết, nàng lao tâm lao lực tách hai người ra, hiện tại lại phải thua ở chỗ này sao?
Tiền Mộc Mộc vừa bi phẫn không thôi, vừa cảm thấy không cam lòng.
Nàng chỉ cứu một người mà thôi.
Không đáng lấy mạng của nàng.
Bị ném vào trong xe ngựa giống như hàng hóa.
Đi nhanh một đoạn đường, đi tới trước một gian nhà.
Tiền Mộc Mộc bị đẩy xuống xe ngựa.
Đi vào một gian phòng.
Đi vào, liền ngửi được mùi m.á.u tươi nồng đậm.
Bên trái gian phòng có đặt một cái bình phong.
Trên vai đột nhiên treo một thứ gì đó.
Thoạt nhìn.
Là hòm thuốc của nàng.
"Vào đi, chữa bệnh." Nam nhân xinh đẹp cực kỳ lạnh lùng, "Nếu dám động tay chân gì, ngươi nhất định phải chết."
Tiền Mộc Mộc nhìn nam nhân tướng mạo âm nhu.
Vượt qua bình phong, đi vào.
Nam nhân trên giường đeo mặt nạ màu đen, thân hình thon dài, hai mắt nhắm nghiền.
Hơi thở thoi thóp, nửa người trên bị m.á.u xâm nhập.
Tiền Mộc Mộc đặt hòm thuốc xuống, cởi bỏ xiêm y trên người nam nhân, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt!
Ánh mắt nàng ngưng lại, ngân châm đ.â.m xuống!
Cánh tay của nam nhân lập tức buông ra, rũ xuống.
Hai mắt sau mặt nạ như lưỡi đao, nhìn chằm chằm nàng.
"Cút ra ngoài."