Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 456

Nói với Hứa Gia Phục một tiếng, Tiền Mộc Mộc rời khỏi đường Tây An.

Đi dọc theo con đường lúc đến, quay về.

Đi đi dừng dừng, gần một nén hương.

Mới trở về phủ Chiến Vương.

Vừa vào cửa đã hô:

"Tìm được chỗ ở rồi, chúng ta chuyển qua ngay bây giờ."

Lời vừa thốt ra, mọi người lần lượt ra ngoài.

Hứa lão thái thái vui mừng ra mặt.

"Tìm được nhà nào? Nhanh như thế."

"Là một căn tứ hợp viện, vừa vặn thích hợp cho cả nhà chúng ta ở." Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu nhìn Lý Nha Nhi đang bế hài nhi, "Con đừng bận rộn nữa, lát nữa chuyển nhà sẽ rất hỗn loạn, con chỉ cần chăm sóc Tiểu Lạc Lạc cho tốt là được."

Lý Nha Nhi vội nói: "Nương, con có thể cõng Lạc Lạc."

"Ở đây có nhiều người lao động như vậy, không cần con." Hứa lão đầu trao hai tay nải lớn bước ra, "Tiểu Lạc Lạc là đứa trân quý nhất của cả nhà già trẻ, con chăm sóc cho tốt."

"Đúng thế đúng thế." Hứa lão thái thái vui vẻ đáp, ai dô, sắp rời khỏi chỗ này chính là là vui.

Ở trong phủ Chiến Vương mấy ngày nay, người ta cũng không bạc đãi bọn họ.

Chỉ là quấy rầy lâu như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy ngại ngùng.

"Con còn mua một ít đồ, mẹ chồng người cầm lấy đi chia cho mọi người ở nhà bếp, sắp đi rồi, cũng coi như một chút tấm lòng." Tiền Mộc Mộc đưa hai bọc nhỏ trong tay cho Hứa lão thái thái.

"Ồ ồ được! Vẫn là con nghĩ chu đáo." Hứa lão thái thái nhận lấy, đi về phía nhà bếp.

Hai bao nhỏ còn lại trong tay, Tiền Mộc Mộc đưa cho quản gia.

"Quấy rầy quý phủ lâu như vậy, thật sự là thêm phiền cho các ngươi, làm phiền ngươi chuyển hai bọc này cho Vương gia nhà ngươi, hai thang thuốc này là ta đặc biệt chuẩn bị cho Vương gia, có lợi cho sức khỏe của hắn."

Quản gia nghe vậy, lập tức cười nói:

"Không cần khách sáo như vậy, ta nghe nói Hứa đại phu đã giúp Vương gia rất nhiều, chúng ta mới nên cảm ơn ngài mới đúng."

Tiền Mộc Mộc cười nhạt một tiếng.

"Lấy theo nhu cầu, không tính là giúp đỡ gì."

Mang không ít từ thôn Lộ Sơn theo.

Chỉ là chạy loạn khắp nơi.

Đồ mất thì mất, rơi thì rơi.

Đợi khi đến Kinh Thành, đã không còn bao nhiêu.

Ngoài mấy bộ y phục ra, cũng không có gì cần phải dọn dẹp.

Tiền Mộc Mộc xách hòm thuốc và hòm tre, dẫn theo người nhà.

Đi về phía đường Tây An.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay có mặt trời.

Gió thổi lồng lộng.

Mang theo hơi lạnh.

"Đợi lát nữa phải đi nói với Tiểu Thạch Đầu một tiếng, nó còn không biết chúng ta đổi nhà rồi!" Hứa lão thái thái nói.

"Vâng, con sẽ nói." Tiền Mộc Mộc nói.

Một chiếc xe ngựa ở phía trước chạy tới.

Mấy người tránh sang một bên.

Chiếc xe ngựa kia lại dừng lại.

Rèm xe được vén lên.

Lệ Lâm Thanh quét mắt nhìn mấy người

Nướng mày, có hơi nghi hoặc.

"Xách bao treo bọc như vậy, các ngươi đây là định đi chô nào?"

Tiền Mộc Mộc tiến lên vài bước, nói:

"Đã quấy rầy quý phủ nhiều ngày, sáng nay ta đã tìm được chỗ ở, định dọn qua đó, mấy ngày nay cảm ơn Vương gia đã chăm sóc gia đình ta, cảm ơn."

Lệ Lâm Thanh cau mày.

"Ta ngươi, cần gì khách sáo như vậy?"

Tiền Mộc Mộc chỉ cười.

"Ngài bận rộn, ta không làm phiền nữa."

Nói xong, nàng quay người rời đi.

"Đợi đã." Lệ Lâm Thanh bước xuống xe ngựa, một tay chắp sau lưng, "Ở chỗ nào? Ta đưa ngươi đi."

Tiền Mộc Mộc:...

Lệ Lâm Thanh này bị hỏng não sao?

Đang yên đang lành nói lời này.

Không hiểu sao thấy ám muội.

Nàng nở một nụ cười xa cách nhưng vẫn giữ lịch sự.

"Không làm phiền ngươi nữa."

Lệ Lâm Thanh mở miệng định nói gì đó.

Một cái chày cán bột bay từ không trung tới!

Thẳng tắp bay về phía Tiền Mộc Mộc.

Lệ Lâm Thanh vung tay đỡ!

Đập rơi chày cán bột.

Ánh mắt sắc bén, quét nhìn xung quanh.

Trong ngõ, Hứa Cúc Hoa ôm một trường côn thô bằng cánh tay, mắt đỏ hoe lao tới, sợi sắt xích bị thô bạo cắt đứt trên chân phát ra tiếng leng keng, đập về phía Tiền Mộc Mộc!

Tiền Mộc Mộc trợn trắng mắt một cái.

Còn đúng là âm hồn bất tán.

Tránh né sang bên cạnh.

Trên mái nhà, ba chiếc phi tiêu đồng loạt bay xuống!

Lệ Lâm Thanh loé người né tránh.

Lại không chú ý đến trường côn kia.

Bị đánh trúng ngay đầu!

Đầu đập xuống đất.

 

"Bốp!"

Một tiếng vang cực lớn.

Lệ Lâm Thanh lập tức bất tỉnh.

Cảnh tượng này, xảy ra không kịp đề phòng.

Mã phụ vội vàng huýt sáo.

Thị vệ đồng loạt xông lên.

Hứa Cúc Hoa bị áp chặt dưới đất, vẫn còn đang không ngừng giãy giụa, trong miệng kêu gào: "Các ngươi thả ta ra! Mau thả ta ra!... Tiền Mộc Mộc, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi rồi, ngươi có biết ta tìm ngươi vất vả thế nào không!"

Tiền Mộc Mộc liếc nhìn một cái.

Nhìn thấy sắt xích trên chân...

Đây là trốn ra từ nhà tù ra sao?

Cũng không quan tâm quá nhiều.

Đi đến bên cạnh Lệ Lâm Thanh ngồi xổm xuống.

Thăm dò hơi thở, lại kiểm tra lòng mắt trắng một chút.

Cánh tay nâng đầu hắn lên.

Nhẹ nhàng sờ vào phía sau đầu.

Lại sờ thấy một chỗ sắc nhọn.

Đưa ngón tay thăm dò.

Tổng cộng ba cái.

Nàng cau mày lại.

Từ từ đặt người xuống.

"Hứa đại phu, Vương gia thế nào?" Tùy tùng có hơi lo lắng hỏi.

Tiền Mộc Mộc nén lại sự kinh ngạc trong lòng, không lên tiếng.

"Không có gì đáng ngại, khiêng người vào phủ, ta kiểm tra kỹ lại cho hắn."

Tùy tùng gật đầu, vẫy tay gọi hai người đến.

Chuẩn bị khiêng người lên.

"Cẩn thận một chút, đừng đập vào đầu." Tiền Mộc Mộc dặn dò.

Hai người vâng lời, cẩn thận đặt Lệ Lâm Thanh lên cáng, đi về phía phủ Chiến Vương.

Nơi đây cách phủ Chiến Vương, chỉ một đoạn đường ngắn.

Cũng không lên xe ngựa.

Trực tiếp đi luôn.

Dọc đường một số người đi đường nhìn thấy người nằm trên cáng là Chiến Vương.

Lập tức truyền tin tức này ra.

Lệ Lâm Thanh hôn mê bất tỉnh, nhóm người Tiền Mộc Mộc cũng không thể lập tức rời đi, lại quay về phủ Chiến Vương.

Trong phòng.

Tiền Mộc Mộc đỡ đầu của Lệ Lâm Thanh, nghiêng sang một bên.

Phía sau đầu lộ ra.

Khéo léo vạch tóc ra.

Quả nhiên nhìn thấy ba cây ngân châm.

Mảnh như sợi tóc.

Nàng cau mày suy nghĩ một lát.

Từ từ rút ngân châm ra.

Ba cây, dài một tấc.

Rút xong.

Nàng bấm nhân trung.

Làm tỉnh.

Lông mi khẽ rung động, Lệ Lâm Thanh mở mắt ra.

Nhìn bóng người mơ hồ trước mắt.

Hắn khàn giọng.

"Phu nhân..."

Tiền Mộc Mộc tưởng rằng Lệ Lâm Thanh vừa tỉnh, miệng còn chưa lanh lợi lắm, nên gọi thiếu âm tiết của Hứa phu nhân, nàng cũng không để ý, bưng một chén trà nóng tới.

"Ngươi vừa mới ngất xỉu, uống ít trà nóng cho thuận họng."

Nhận chén trà, Lệ Lâm Thanh thấy Tiền Mộc Mộc định rời đi, hắn vội nắm chặt cổ tay nàng, mang theo ý lưu luyến khó hiểu.

"Phu nhân định đi đâu?"

Thân hình của Tiền Mộc Mộc cứng đờ.

Chầm chậm nghiêng người qua.

"Ngươi gọi ta là gì?"

"Phu nhân." Ánh mắt Lệ Lâm Thanh mang theo ngơ ngác, "Nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, ta gọi nàng là phu nhân có gì không ổn sao?"

Tiền Mộc Mộc: "???"

Phất khỏi cánh tay đó.

"Ta thấy đầu ngươi bị đập hỏng rồi, mau uống trà tỉnh táo lại một chút."

Lệ Lâm Thanh từ trước Tết đã hơi không quá bình thường.

Bây giờ đầu bị đập.

Càng không bình thường.

Lệ Lâm Thanh nhìn bàn tay bị vung ra, có hơi không hiểu ra sao, thậm chí hắn không hiểu, tại sao phu nhân lại đối xử lạnh nhạt với hắn như vậy.

Hắn xuống giường, muốn hỏi cho rõ ràng.

Nhưng đầu lại truyền đến cơn đau nhói.

Thân hình lung lay sắp ngã.

Sắp ngã sõng soài xuống đất.

Nhanh tay lẹ mắt, Tiền Mộc Mộc đỡ người.

Ấn hắn ngồi lên giường.

Hít một hơi thật sâu.

"Nghe đây, ta không biết ngươi đang diễn vở kịch gì, ta cũng không có hứng thú tham gia vào vở kịch của ngươi, cho nên, yên tĩnh một chút, hiểu chưa?"

Bình Luận (0)
Comment