Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 474

"Người một nhà, khách sáo làm gì?" Tiền Mộc Mộc lại vỗ vào cánh tay Linh Nhất, "Bây giờ ngươi còn đi không? Nếu không đi thì vào nhà với ta, nói chuyện với mọi người một lát."

"Không được, ta thật sự còn có chút việc." Linh Nhất nói.

"Vậy được rồi, khi nào rảnh thì đến, ta sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi."

"Ừ, ta nhất định sẽ đến."

Nói xong, Linh Nhất phất tay áo bỏ đi.

Tiền Mộc Mộc đứng im tại chỗ, nhìn bóng dáng hắn khuất dần trong màn đêm.

"Linh Nhất là người không tệ."

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói.

Tiền Mộc Mộc giật mình, run lên một cái.

Quay đầu lại, thì thấy Hứa Văn Thư.

Nàng bực bội trợn mắt.

"Ngươi đi không có tiếng động gì hết vậy? Hù c.h.ế.t người ta."

"Xin lỗi, ta thấy nàng ra ngoài lâu rồi mà không thấy vào, nên mới ra xem sao." Hứa Văn Thư nhìn về phía Linh Nhất vừa rời đi, giọng nói mang theo chút ghen tuông, "Nếu ta không trở về, nàng có định tìm cha mới cho mấy đứa nhỏ không?"

"Một mình ta có thể nuôi nấng chúng tốt, tại sao phải tự tìm phiền phức cho mình?" Tiền Mộc Mộc khó hiểu nhìn hắn.

Nói xong, nàng quay người vào nhà.

Hứa Văn Thư nghiêng đầu, tìm cha cho con là tự tìm phiền phức? Sao hắn lại không hiểu gì hết vậy?

Chẳng lẽ, trong lòng nàng vẫn còn hắn?

Cho nên mới nói như vậy.

Nghĩ đến đây, trong mắt Hứa Văn Thư như bừng sáng, vui vẻ ngâm nga câu hát đi vào nhà.

"Phu nhân, ngày mai ta mua rắn về hầm canh bồi bổ cho nàng!"

"Đã nói là không uống, không uống rồi mà!" Tiền Mộc Mộc vừa đi đến cửa phòng bếp, nghe thấy câu này liền nhức đầu, "Còn nữa, đừng gọi ta là phu nhân, cảm ơn."

Nói xong, nàng liền chuồn vào phòng bếp.

Hứa Văn Thư cười toe toét, duỗi lưng.

Cảm thấy đêm nay thật đẹp, ngày mai thật đáng mong chờ.

...

Năm năm sau.

"Đồ đạc thu dọn xong chưa? Ai da, cái này sao còn chưa mang lên xe, nhanh lên, chúng ta phải đi rồi." Hứa lão thái thái thúc giục.

"Rồi rồi, đừng có cuống." Hứa lão gia cười đáp.

"Kiểm tra lại xem còn thiếu gì không, nếu bỏ quên thì sẽ không có cơ hội quay lại lấy đâu." Tiền Mộc Mộc dặn dò mấy đứa nhỏ, sau đó xách hòm thuốc lên, đi ra ngoài.

"Nàng vào xem trong nhà còn gì chưa lấy không, cái này cứ để ta." Hứa Văn Thư rất tự nhiên nhận lấy hòm thuốc trong tay Tiền Mộc Mộc, đặt lên xe ngựa, sau đó sắp xếp gọn gàng hành lý.

Tiền Mộc Mộc đi vào trong nhà kiểm tra một lượt.

Sau khi xác nhận không bỏ sót thứ gì, nàng đi đến bên cửa sổ, nhìn vườn rau ở sân sau, trong lòng không khỏi bồi hồi xúc động.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái đã năm năm rồi.

Triều đình phái binh đánh lên phía Bắc, mất năm năm giành lại được thành trì, sau đó lại phái binh đi đánh dẹp giặc cỏ, tuy rằng hiện tại vẫn chưa được thái bình thịnh thế, nhưng khu vực huyện Phù Sơn đã yên bình, bọn họ cũng nên trở về rồi.

Đầu ngón tay khẽ vuốt ve bệ cửa sổ, giường, tủ...

"Mộc Mộc, đi thôi." Hứa Văn Thư đứng ở cửa, nhìn Tiền Mộc Mộc với vẻ mặt lưu luyến.

"Ừ, ta đến đây."

Tiền Mộc Mộc thu lại cảm xúc, đi ra ngoài khóa cửa lại.

Giao chìa khóa cho Lưu thẩm ở cạnh nhà.

Nhà họ Hứa sống ở đây năm năm, Lưu thẩm tóc đã bạc nhìn thấy bọn họ sắp rời đi, không khỏi bịn rịn, nắm lấy tay Tiền Mộc Mộc.

"Thẩm cũng già rồi, lần này ngươi đi rồi, sợ là ta không còn được gặp ngươi nữa."

Tiền Mộc Mộc mím môi.

"Lưu thẩm, người phải bảo trọng sức khỏe, sống lâu trăm tuổi."

Lưu thẩm cười, xua tay, nhưng vẻ mặt lại có chút tiều tụy.

"Sống lâu trăm tuổi gì chứ, ta đã già đến nơi rồi, chỉ tội nghiệp cho Linh Nhất, một đứa nhỏ tốt như vậy mà đến giờ vẫn chưa có gia đình..."

Tiền Mộc Mộc cười nhạt, không tiếp lời.

"Đi thôi, đại nhi tức!" Hứa lão thái thái thò đầu ra khỏi xe, vẫy tay gọi.

 

Nhìn sang bên đó, Lưu thẩm thở dài, nhìn Tiền Mộc Mộc: "Phải đi gấp như vậy sao? Linh Nhất có biết không?"

"Ta đã nói với hắn rồi." Tiền Mộc Mộc cười, rút tay ra, khẽ gật đầu với Lưu thẩm, "Giờ cũng không còn sớm nữa, người bảo trọng, chúng ta đi đây."

Nói xong, nàng xoay người, bước lên xe ngựa.

Hứa Văn Thư ngồi trên xe, đánh xe chậm rãi rời đi.

Xe ngựa chạy thẳng ra khỏi thành.

Hướng về phía huyện Phù Sơn.

Phía sau còn có xe ngựa của lý chính và những người khác.

Từ Giang Lăng đến huyện Phù Sơn, đi bằng xe ngựa phải mất năm sáu ngày.

Sau khi đi được một ngày, xe ngựa dừng lại trước một quán trọ.

Hứa Gia Thạch năm nay mười chín tuổi, cao lớn, có vẻ chững chạc hơn trước, nhưng vẫn còn chút ngốc nghếch.

Hắn nhảy xuống khỏi xe ngựa, chạy đến bên cạnh Tiền Mộc Mộc, lải nhải: "Nương, người cứ nghe con, đến lúc đó người ngồi ở quầy thu tiền, con thì ở trong bếp nấu nướng, Tiểu Tề thì bưng bê, chạy bàn."

Tiền Mộc Mộc dở khóc dở cười.

"Thạch Đầu à, con đừng hành hạ nương nữa, con muốn mở quán ăn, nương cho con tiền, còn những chuyện khác thì đừng hòng, còn Tiểu Tề, hắn thêu thùa cũng kiếm được kha khá rồi, con đừng có ý đồ với nó nữa."

Hứa Gia Thạch ôm lấy cánh tay Tiền Mộc Mộc, lắc lắc: "Nương, dù sao người cũng rảnh rỗi, người giúp con đi, Tiểu Tề không được, vậy Tiểu Bảo thì sao?"

Tiền Mộc Mộc rút tay về, bước vào quán trọ.

Nghe vậy, nàng bất đắc dĩ nói.

"Nương già rồi, còn phải làm việc cho con... Con tha cho nương đi, nương không có chí khí gì đâu, chỉ muốn về thôn Lộ Sơn dưỡng lão thôi."

Hứa Gia Thạch còn muốn nói tiếp, Tiền Mộc Mộc liền chỉ sang Hứa Văn Thư, "Cha con ở kia kìa, bảo cha con thu tiền cho con đi."

Hứa Văn Thư đi tới, ngồi xuống bên cạnh.

"Hai người vừa nói gì thế?"

"Thạch Đầu muốn tìm người thu tiền cho nó." Tiền Mộc Mộc đẩy Hứa Gia Thạch một cái.

Hứa Gia Thạch cười hì hì: "Cha..."

Hứa Văn Thư lạnh lùng nói: "Không rảnh."

Hứa Gia Thạch: "..."

Không cười nữa.

"Nương, tối nay con ngủ chung với người nhé!" Hứa Tiểu Bảo năm nay mười ba tuổi, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, làn da trắng nõn, búi tóc hai bên, mặc bộ váy dài màu xanh lá, trông thật xinh xắn, hoạt bát.

"Được." Tiền Mộc Mộc cười, xoa đầu Hứa Tiểu Bảo, "Tiểu Bảo nhà chúng ta càng lớn càng xinh rồi."

"Đều là nhờ nương cả." Hứa Tiểu Bảo cười híp mắt, như đóa hoa cúc đang nở rộ, trong sáng, thuần khiết.

"Miệng ngọt như mía lùi vậy." Hứa lão thái thái cười, ngồi xuống, cảm thán, "Giờ chúng nó đều lớn cả rồi, thời gian trôi qua nhanh thật."

"Nương, quần áo của Lạc Lạc đâu rồi?" Lý Nha Nhi vừa dìu Hứa Hỉ Lạc đi vào vừa cuống lên, "Lạc Lạc ngã vào phân trâu rồi!"

Nhìn Hứa Hỉ Lạc dính đầy phân trâu, trông thật thảm hại, Tiền Mộc Mộc không khỏi phì cười, bịt mũi đứng lên.

"Lạc Lạc, sao con lại ngã thế?"

Mọi người đều bật cười, vừa tò mò vừa lo lắng nhìn Hứa Hỉ Lạc, nhưng bọn họ cũng đã quen rồi.

Lạc Lạc vốn nghịch ngợm, thích chạy lung tung, lúc ở Giang Lăng, nó thường xuyên bị ngã lấm bùn đất, hay là chạy về nhà với khuôn mặt lem luốc.

Hứa Hỉ Lạc sáu tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, ngã dính đầy phân mà cũng không khóc, còn cười hì hì.

"Con muốn sờ Tiểu Mã, không may bị trượt chân ạ."

"Ha ha ha ha!" Tiền Mộc Mộc càng nhìn càng buồn cười, cười đến nỗi nheo cả mắt.

"Nương!" Lý Nha Nhi vừa tức vừa buồn cười, "Nương đừng có cười nữa, quần áo của Lạc Lạc đâu rồi?"

"Trong rương trúc có buộc dây đỏ ấy." Tiền Mộc Mộc cố nhịn cười, "Thôi, để ta đi lấy."

Nói xong, nàng đi ra ngoài, xe ngựa của bọn họ đang đỗ bên cạnh quán trọ.

Nàng đi đến, chuẩn bị trèo lên xe lấy đồ.

Đúng lúc này, từ xa vang lên tiếng vó ngựa.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Dừng!"

Ngựa dừng lại.

Tiền Mộc Mộc theo bản năng nhìn sang.

Nhìn thấy người đến, nàng kinh ngạc nhướng mày.

Sau đó, nàng đi về phía người nọ.

"Linh Nhất, sao ngươi lại đến đây?"

Bình Luận (0)
Comment