Tối nay người của họ hàng Hứa gia, đến rất nhiều.
Bàn tiệc cũng xếp mười mấy bàn.
Món ăn cũng người.
Lý Chính cũng đến giúp bê đồ ăn.
Tiền Mộc Mộc nhìn thấy vậy, vội vàng vẫy tay.
"Không cần không cần, ngài nghỉ ngơi là được."
Lý Chính lại rất kiên trì.
"Chuyện nhi ta ở bên ngoài được Đại Liên nhà người chiếu cố, ta đều biết cả, chiến trường chiến lửa ngập trời, Đại Liên vẫn còn có thể giúp Tri Lễ một tay, ta luôn rất biết ơn, cho nên việc giúp đỡ hôm nay này, dù thế nào ta cũng phải giúp."
Tiền Mộc Mộc còn muốn nói gì thêm, lại bị Hứa Tú Dương ngăn lại.
Lý Chính bê khay đầy đồ ăn, đi về phía tiền viện.
Hứa Tú Dương ở bên cạnh nói: "Từ khi Lý Chính biết nhi tử mình suýt chút nữa c.h.ế.t trên chiến trường, cuối cùng là Đại Liên cứu Tri Lễ, trong lòng Lý Chính vẫn luôn rất rối rắm chuyện này, muốn báo đáp các cháu, lại không tìm được lý do gì tốt, hôm nay ông ấy đã đợi rất lâu rồi, cháu cứ để ông ấy giúp việc này đi, giúp xong trong lòng ông ấy cũng thoải mái."
Tiền Mộc Mộc hít một hơi thật sâu.
"Được rồi, nghe lời thúc."
Hai năm nay nàng dần dần liên lạc được với lão đại, thỉnh thoảng có thư tín qua lại, sau khi Hứa Tri Lễ biết chuyện này, cũng nhờ lão đại cùng gửi thư tín về.
Lý Chính chắc hẳn là biết chuyện này từ thư tín đi.
Chẳng qua, Hứa Tri Lễ đại khái không biết.
Người thực sự cứu hắn không phải là lão đại.
Mà là người khác.
Năm đó nàng nhờ Lệ Lâm Thanh tìm lão đại.
Lại nhờ Linh Nhất hỏi thăm tin tức.
Khi chữa bệnh cho Vương gia chủ tử của Linh Nhất, cũng thuận tiện nói chuyện này. Còn có Thái tử, chẳng qua bây giờ đã là Hoàng thượng.
Vài vị quyền quý này, nàng đều không bỏ qua.
Về phần người cứu là ai, lão đại nói không nói rõ được.
Nàng cũng không rõ ràng.
Chẳng qua, trong lòng nàng vẫn nhớ ơn mấy vị này.
Cho dù không giúp đỡ, giúp tiền bạc.
Nàng vẫn nhận được không ít.
Ở hàng ghế phía trước, có Hứa Văn Thư đang phụ trách.
Tiền Mộc Mộc cũng không muốn đến phía trước xen vào.
Giúp múc đồ ăn, bảo mấy hài tử bưng đến tiền viện.
Mười mấy bàn, rất nhanh đã lên đủ toàn bộ.
Hứa Gia Lăng bê khay trở về, tiện tay đặt sang một bên, "Nương, cha nói mọi người đều có đồ ăn rồi, cơm gì đó bọn họ tự mình ăn bao nhiêu, múc bấy nhiêu, bây giờ chúng ta có thể bày tiệc ăn của chúng ta rồi."
Hứa Gia Tề uể oải ngồi trước lò bếp, xoa bụng: "Nương, chúng ta cũng ăn cơm đi, sáng nay con không ăn bao nhiêu, bây giờ cũng đói rồi."
Tiền Mộc Mộc gật đầu.
"Được, chúng ta ăn ngay trong phòng bếp đi."
Mấy người đều không có ý kiến gì.
Khác với đồ bê ra ngoài, đồ ăn cho người nhà mình.
Chính là có nhiều bao nhiêu, lấy bấy nhiêu.
Đồ nguội tai heo, trực tiếp múc đầy đến sắp tràn ra.
Chân giò muối, Hứa Gia Thạch toàn chọn những cái to nhất mập nhất.
Thịt vịt quay, múc hai đĩa lớn vẫn còn cảm thấy chưa đủ.
Bày đầy một bàn lớn.
Phạm Ngọc An và Trương thẩm tử, đều không đến tiền viện ăn tiệc.
Mấy hài tử nhà mình, cũng chen chúc trong bếp.
Mỗi người tìm ghế cao thấp khác nhau.
Vừa ngồi xuống, chuẩn bị bắt đầu ăn.
Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Tiếng động lớn kia, giống như muốn lật tung cả mái nhà.
Tiền Mộc Mộc cau mày, đặt đũa xuống.
"Mọi người ăn trước, ta đi xem."
Nói xong, nnagf đứng dậy.
Đi qua con đường nhỏ, đến góc tiền viện.
Đập vào mắt chính là Hứa Gia Liên bị mọi người vây quanh giữa.
Hơn sáu năm không gặp.
Hứa Gia Liên cao lớn hơn hơn không ít, da bị phơi thành màu vàng đen.
Ở khóe mắt, nhiều thêm một vết sẹo.
Hứa Gia Liên cũng nhìn qua.
Mọi người thấy vậy, vội vàng tránh sang một bên.
Hứa Gia Liên bước nhanh tới, quỳ phịch xuống đất!
Mở miệng, thanh âm khàn đặc:
"Nương, nhi tử bất hiếu đã về rồi!"
Hốc mắt Tiền Mộc Mộc đỏ hoe.
Đỡ người đứng dậy.
"Đại Liên, con cuối cùng cũng đã về rồi."
Hứa Gia Liên cũng đỏ vành mắt, nghẹn ngào nói: "Nhi tử ở bên ngoài nhiều năm, không thể ở bên cạnh tận hiếu với người, nhi có tội."
Tiền Mộc Mộc khóc không được cười cũng không xong, duỗi tay lau nước mắt cho hắn
"Con học được giọng khách sáo này ở chỗ nào, quá khó nghe, người bình an trở về là tốt rồi, ta và các đệ đệ muội muội con đều mong ngóng con vẹn toàn, bây giờ coi như được như ước nguyện."
Hừa Gia Liên vừa khóc vừa cười, vẻ mặt lại vui mừng.
"Vâng, nhi tử bình an trở về rồi."
"Hứa đại thẩm tử, đây là chuyện vui lớn, hôm nay ngươi làm tiệc nhà, nhi tử đang ở bên ngoài của ngươi cũng về rồi, có thể nói là song hỷ lâm môn." Có người bên cạnh nói những lời tốt đẹp.
"Con không phải sao, đại nạn không c.h.ế.t ắt có hậu phúc." Một người thậm tử khác cũng phụ họa.
"Đại Liên, ngươi trở về rồi, ngươi có nhìn thấy Lai Phúc nhà ta không, Lai Phúc nhà ta vẫn chưa về, tại sao nó không trở về cùng các ngươi?" Cũng có người hỏi về hài tử nhà mình.
Vẻ mặt Hứa Gia Liên ngưng lại, khàn giọng nói:
"Ta không biết, sau khi tất cả chúng ta đến huyện Phù Sơn, bị chia vào đội ngũ khác, sau đó đánh trận ra chiến trường, d.a.o kiếm gì đó càng không cần phải nói, có thể sống sót đã đều xem như có bản lĩnh."
Hứa Tri Lễ ở phía sau, gật đầu nói:
"Đại Liên nói một chút cũng không trai, đánh trận rất kinh khủng, những mũi tên bay từ trên trời xuống kia, không phân biệt ngươi là quân ta hay là quân địch đều b.ắ.n cả, ta tận mấy lần sút chút nữa bị b.ắ.n xuyên tim!"
Vừa nói, hắn vừa lộ cánh tay trái của mình ra.
Dưới khuỷu tay, trống không.
Nhìn vào, có hơi ghê người.
"Ta còn xem như may mắn, mặc dù thiếu một cánh tay nhưng giữ được mạng, có người cả mắt cũng không còn nữa."
Mọi người có mặt nhìn vào cánh tay với vết thương lởm chởm kia của hắn, sôi nổi lộ ra biểu tình không chịu nổi, bọn họ vốn dĩ còn muốn hỏi về hài tử nhà mình, nhưng vào giờ khắc này đều không dám nhiều lời.
"Mọi người ăn cơm đi! Thức ăn ngon như này nếu không ăn thì sẽ nguội mất." Trưởng thôn Hứa Văn Quý mới lên nhậm chức đứng dậy, cười rồi vẫy tay gọi.
"Đúng vậy đúng vậy, ăn cơm ăn cơm, hôm nay nhà Hứa tú tài làm tiệc mừng xây nhà, ta phải ăn nhiều một chút."
"Hứa Tiền Thị thật có phúc, nhi tử đã về rồi, trượng phu cũng sống lại rồi, mấy hài tử cũng biết phấn đấu, cuộc sống về sau không nói cũng biết vui sướng bao nhiêu."
"Để ta nói đừng so, càng so càng tức người, bây giờ có thể về thôn, không cần lưu bạt khắp nơi, ta nghĩ thế là đủ tốt rồi, những chuyện khác đừng nghĩ nữa."
"......"
Đám người vây quanh, trong lúc nói chuyện cũng trở về chỗ ngồi của chính mình, tiếp tục ăn cơm, tiếp tục uống.
Tiền Mộc Mộc kéo Hứa Gia Liên đến hậu viện, mọi người trong bếp nhìn thấy hắn, không hẹn mà cùng nhau đứng dậy.
Nhìn thấy mấy đệ đệ muội muội đều đã trưởng thành, Hứa Gia Liên lại cảm động đến mức rơm rớm nước mắt.
Hứa Gia Thạch bước lên, nhiệt tình ôm lấy đại ca nhà mình rồi vỗ vỗ.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đại ca!"
"Nhị đệ!" Hứa Gia Liên đáp lại rồi vỗ vỗ.
Hứa Gia Lăng bước lại, cũng ôm Hứa Gia Liên.
"Về rồi là tốt."
Hứa Gia Liên mím môi, mạnh mẽ gật đầu.
Hứa Gia Phục sờ sờ trán, vẻ mặt bình thản, miệng quan tâm nói: "Đại ca, một đường vội vã về vất vả rồi."
Hứa Gia Liên cười rồi bước lên, ôm lấy Hứa Gia Phục rồi đ.ấ.m nhẹ một cái, "Tứ đệ, đệ vẫn như trước đây không thay đổi." Cũng làm mình làm mẩy giống như trước đây, chỉ thân với nương.
Hứa Gia Phục không thích quá thân mật với người khác, có hơi phản cảm với hành động, này nhưng cũng không làm ra cử chỉ gì mất vui.
"Đại ca." Hứa Gia Tề mềm giọng gọi.
"Tiểu Tề." Hứa Gia Liên nhìn ngũ đệ nhà mình, sắc mặt có hơi tái nhợt, lập tức sinh ra vài phần đau lòng, dang tay ôm nhẹ một cái.
"Đại ca ca~”. Hứa Tiểu Bảo cười tươi rói dang tay ra, bổ nhào tới, há miệng cười rất vui vẻ, "Đại ca ca cuối cùng huynh cũng về rồi, ta nhớ huynh lắm!"