Lý Nha Nhi mím chặt môi.
Siết chặt nắm tay.
“Nương, nếu như con lựa chọn ích kỷ, người có trách con không?”
Tiền Mộc Mộc: “Không đâu. Chọn như thế nào là cuộc đời của con, chỉ cần con không hối hận là được.”
Lý Nha Nhi nghe xong, cụp mắt xuống.
Im lặng hồi lâu.
Xoay người đi ra ngoài.
Tiền Mộc Mộc chống tay đứng dậy, duỗi lưng một cái.
Đi đến mái hiên, tiếp tục xem bọn họ chơi cờ.
“Nói đi cũng phải nói lại, Lạc Lạc cũng đã sáu tuổi rồi, cũng nên dạy dỗ con bé học hành đàng hoàng.” Hứa Tú Dương đột nhiên lên tiếng.
Tiền Mộc Mộc khoanh tay trước ngực, ánh mắt chăm chú nhìn bàn cờ, nghe vậy gật gật đầu: “Đúng là nên dạy dỗ cẩn thận, nhưng nha đầu đó không giống Tiểu Thạch Đầu, biết mình muốn gì, nha đầu đó ta thấy chỉ thích chơi đùa, suốt ngày chạy long nhong khắp thôn.”
“Đơn giản thôi, buổi chiều lúc ăn cơm, hỏi xem con bé thích gì, rồi dạy là được.” Hứa lão thái thái ôm một túi đậu phộng lớn, ngồi bên cạnh bóc vỏ.
“Mẹ chồng nói đúng.” Tiền Mộc Mộc thuận miệng nói, mang theo ba phần qua loa, ánh mắt không rời khỏi bàn cờ.
Hứa Văn Thư và Linh Nhất chơi cờ, còn đáng xem hơn nàng và tam thúc nhiều.
Mỗi một nước đi đều là sát chiêu, chặn hết đường lui của đối phương.
Không ai nhường ai.
Một ván cờ, chơi hết một canh giờ.
“Để ta, để ta.” Tiền Mộc Mộc xắn tay áo, hoạt động tay chân, nàng đã sớm nóng lòng muốn thử rồi.
Linh Nhất đứng dậy, nhường chỗ.
Hứa Văn Thư nhìn vẻ mặt hào hứng của nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Ta sẽ không nương tay đâu.”
Tiền Mộc Mộc cười nói: “Cầu còn không được.”
Ván này, lại thêm một canh giờ.
Bầu trời cũng đã ngả về tây.
Đến giờ cơm tối.
…
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Bình dị mà tự tại.
Chớp mắt đã đến mùa đông.
Sáng sớm.
Trời đông giá rét.
Tiền Mộc Mộc mặc áo bông dày cộm, che chắn cho bản thân thật kỹ càng.
Nàng nhóm lửa cho căn phòng khách bên cạnh nhà chính.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thuận tay, đặt một ấm nước lên bếp.
Đun nước nóng xong, nàng rửa mặt qua loa.
Hứa Tú Dương là người dậy sớm nhất.
Ông ấy rón rén đi tới bên bếp lò ngồi xuống, xoa xoa tay: “Hôm nay trời lạnh thật đấy.”
Tiền Mộc Mộc bưng một chậu nước nóng đến.
Hứa Tú Dương nhận lấy.
Dùng khăn mặt lau mặt.
Mọi người lần lượt thức dậy.
Ai nấy đều vây quanh bếp lửa, chẳng ai muốn đi ra ngoài.
Ngay cả cơm cũng ăn ở trong này.
Giữa trưa.
Cả nhà Hứa gia ngồi quây quần bên bếp lửa.
Trương thẩm cũng đến.
Vừa cắn hạt dưa, vừa nói chuyện phiếm.
Cửa sân bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Hứa Gia Thạch chạy đi mở cửa.
Một lát sau.
Người được dẫn vào là nhà lý chính.
Còn có Toàn Bách Xuyên.
Trong tay xách theo không ít đồ.
Tiền Mộc Mộc nhìn thấy, khẽ nhướng mày.
Mời nhà lý chính vào nhà.
Lý chính bưng chén trà, khẽ ho một tiếng.
Tức phụ của lý chính nhận được ám hiệu của trượng phu, cười nói: “Hứa Tiền thị, đều là người quen cả, ta cũng không vòng vo với ngươi nữa, lần này chúng ta đến đây, chủ yếu là vì chuyện của Bách Xuyên và Nha Nhi, chuyện này chúng ta đã nói hồi mùa thu rồi, bây giờ nhà của nó cũng coi như là xây xong rồi, ngươi xem có nên chọn ngày lành tháng tốt hay không?”
Vừa dứt lời, tiếng chén trà rơi xuống bàn vang lên.
Mọi người đồng loạt nhìn sang.
Tiền Mộc Mộc ra hiệu bằng mắt.
Hứa Văn Thư lập tức đứng dậy,
Kéo Hứa Gia Liên ra ngoài.
Không còn ai quấy rầy, Tiền Mộc Mộc mới nghiêm mặt nói.
“Chuyện này ta không có ý kiến gì, sính lễ bên nhà các người muốn đưa bao nhiêu, Nha Nhi đều sẽ mang theo khi về nhà chồng, ngày giờ cụ thể thì nhà các người tự mình xem, xem xong thì báo cho chúng ta một tiếng.”
Từ hồi mùa thu, Nha Nhi đã hỏi nàng.
Nếu như nàng ấy lựa chọn ích kỷ, có trách nàng ấy không.
Lúc đó nàng đã hiểu ý của Nha Nhi rồi.
“Vậy còn Lạc Lạc? Lạc Lạc phải làm sao?” Lý Nha Nhi ở bên cạnh hỏi.
“Ở lại đây.” Tiền Mộc Mộc nói, “Đợi khi nào hai đứa ổn định cuộc sống, thì đón Lạc Lạc qua đó ở vài ngày cũng được, hiện tại thì chưa thích hợp.”
Lý Nha Nhi nhìn về phía Toàn Bách Xuyên.
Toàn Bách Xuyên siết chặt nắm tay, kiên định nói: “Sang năm ta sẽ nghĩ cách kiếm thêm tiền, đến lúc đó xây lại nhà mới.”
Linh Nhất vỗ vai Toàn Bách Xuyên.
“Hai người còn trẻ, ngày tháng còn dài, cứ từ từ, rồi sẽ có tất cả.”
Toàn Bách Xuyên mỉm cười gật đầu.
“Vâng!”
Chuyện coi như đã được quyết định, tiếp theo là bàn bạc chi tiết.
Ví dụ như mời những ai, bày mấy bàn.
Bàn bạc từ trưa đến tận chiều.
Nhà lý chính ăn cơm luôn ở Hứa gia.
Sau khi mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi.
Nhà lý chính cũng ra về.
Đến khi chuyện này chính thức được đưa lên lịch trình.
Thì đã là tháng ba, mùa xuân.
Hôm nay, tiếng kèn, tiếng trống rộn ràng.
Pháo nổ tưng bừng.
Khắp nơi đều tràn ngập không khí vui mừng.
Tiền Mộc Mộc cũng mặc một chiếc áo khoác đỏ, cười nói bận rộn từ trong ra ngoài, những người khác của Hứa gia cũng đều mặc những bộ đồ đẹp nhất, tiếp đãi khách khứa.
Ngoại trừ Hứa Gia Liên.
Sau khi bái đường xong, Lý Nha Nhi được đưa về nhà mới cách đó mấy mét, nơi đó đã được bày biện tiệc rượu linh đình.
Tiễn đôi tân nhân đi xong, trong sân bỗng chốc trở nên vắng lặng.
Tiền Mộc Mộc tìm một cái ghế ngồi xuống.
“Thư từ kinh thành gửi đến.” Linh Nhất đưa cho nàng một phong thư, hôm nay hắn mặc trường bào màu xanh đen, dung mạo tuấn tú, vô cùng đẹp trai.
Tiền Mộc Mộc nhận lấy, mở ra.
Là thư của Hứa Gia Phục và Hứa Gia Lăng cùng viết.
Khoa thi mùa thu năm ngoái, Hứa Gia Phục đã thi đỗ thám hoa.
Còn Hứa Gia Lăng thì nghiễm nhiên trở thành võ trạng nguyên.
Sau khi hai người diện kiến hoàng thượng, liền được giữ lại kinh thành làm quan.
Đọc xong nội dung bức thư, trên mặt nàng hiện lên nụ cười rạng rỡ.
“Lão Tam và Lão Tứ nói sắp tới sẽ về nhà một chuyến.”
Linh Nhất cười nói: “Vậy thì tốt quá.”
Bên ngoài bỗng nhiên có người gọi hắn.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Tiền Mộc Mộc cất kỹ bức thư, ngồi dưới mái hiên, đảo mắt suy nghĩ, miệng lẩm bẩm: “Nên làm gì cho bọn họ ăn đây…”
Trước mắt nàng bỗng nhiên lóe sáng!
Một luồng sáng trắng xuất hiện.
[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ! Đã sửa đổi tâm tính của hai nam phụ, quan hệ giữa hai nam phụ và nữ chính đã chính thức rạn nứt, nữ chính cũng đã đính hôn với nam chính ở kinh thành, sắp tới sẽ cử hành hôn lễ.]
Tiền Mộc Mộc bỗng nhiên cảm thấy hụt hẫng.
“Ngươi phải đi rồi sao?”
[Nhiệm vụ đã hoàn thành, hệ thống 222 cũng phải được thu hồi rồi, phần thưởng cho kí chủ là siêu thị hệ thống sẽ theo kí chủ đến suốt đời, ngoài ra tài khoản của kí chủ sẽ được tự động nạp thêm mười vạn tệ. Tạm biệt kí chủ.]
Tiền Mộc Mộc mím môi.
“Tạm biệt.”
Giọng nói vừa dứt.
Ánh sáng màu trắng cũng dần dần biến mất.
Trong lòng Tiền Mộc Mộc như thiếu đi một thứ gì đó.
“Đại nhi tức, ta nghe Linh Nhất nói, Lão Tam và Lão Tứ sắp về rồi phải không?!” Hứa lão thái thái vui mừng đi vào.
Nghe vậy, nỗi buồn chia ly trong lòng Tiền Mộc Mộc vơi đi phần nào, nàng đứng dậy cười nói:
“Vâng! Con đang nghĩ xem nên làm gì cho bọn họ ăn đây.”
“Làm thịt kho tàu đi!” Hứa lão thái thái hào phóng nói, “Lão Tam và Lão Tứ giỏi giang thật đấy, một người là thám hoa, một người là võ trạng nguyên, chậc chậc chậc… Hứa gia chúng ta thật sự là tổ tiên tích đức!”
“Nương!” Hứa Tiểu Bảo chạy vào, trên mặt mang theo nụ cười, trong tay còn nắm chặt kẹo mừng, “Con vừa cướp được một viên kẹo ngon lắm, tặng cho nương!”
“Nương, mọi người đang chuẩn bị ăn cơm rồi, chúng ta qua đó thôi.” Hứa Gia Tề đi vào, nhẹ giọng hỏi.
Nhìn người thân vây quanh mình, trong mắt Tiền Mộc Mộc là nụ cười rạng rỡ, cuộc sống bình dị mà hạnh phúc như vậy, chắc hẳn sẽ kéo dài mãi mãi.
HOÀN