Nghĩ đến đây, Tiền Mộc Mộc bật cười.
Đứng trong viện, dang rộng hai tay.
Ánh nắng ban mai tắm khắp người nàng.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời từ từ mọc lên.
Không nhịn được, nở nụ cười mãn nguyện.
Nàng dường như, bắt đầu thích nơi này…
Bóng hình in trên mặt đất, cái bóng kéo dài dài.
Bên cửa phòng, có một bóng người nhỏ.
Cánh tay kia, nắm chặt khung cửa.
Nương vì cứu vãn sai lầm của nhị ca, thâu đêm làm một con chuồn chuồn tre, rốt cuộc tại vì sao, nương lại thiên vị yêu thích nhị ca như vậy?
Rốt cuộc là tại vì sao…
…
Một ngày mùa vụ bận rộn, luôn trôi qua cực kỳ vội vã.
Khoai lang đầy đất, mấy người Hứa gia đào lên hết.
Chuyển vào hầm ngầm cất kỹ, dùng làm lương thực dự trữ cho mùa đông.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhà nhà hộ hộ ở thôn Lộ Sơn đều có hầm ngầm của riêng mình.
Nói là hầm ngầm, thực ra chỉ là một hố đất lớn.
Bên trong còn cất một đống khoai tây, chẳng qua cũng không nhiều lắm.
Năm nay đất quá khô, mùa màng không được khả quan.
Bận rộn đồng áng cả ngày, Tiền Mộc Mộc suýt chút nữa mệt thành chó.
Tay đau chân nhức, căn bản không có sức nấu cơm.
Miễn cưỡng thái vài củ khoai tây thành từng miếng.
Lại dùng nước đổ vào chậu nhồi cho cục bột dính hơn.
Dùng tóp mỡ xào khoai tây đến chín một nửa, rắc muối nêm vị.
Sau đó thêm nước đun sôi, dùng đũa gắp một ít cục nhỏ từ cục bột, cho vào nồi quấy quấy vài cái, cục bột gặp nước sẽ rơi ra từ đũa xuống.
Lại nắn gắp một ít cục bột nhỏ, cho vào nồi quấy quấy.
Lặp đi lặp lại như vậy.
Chỉ trong chốc lát, một nồi bánh bao bột đã thành hình.
Để lửa to đun sôi, đun cho đến khi chín hoàn toàn.
Một nồi bánh bao bột lớn ra lò.
Tiền Mộc Mộc múc cho mấy hài tử mỗi đứa một bát lớn.
Bát quá nóng, căn bản không bưng lên được.
Cả nhà, thành thật đoan chính ngồi bên bàn ăn.
Ăn bánh bao bột chắc nịch, phải gọi là thơm ngon.
Hai bát bánh bao bột xuống bụng, Tiền Mộc Mộc thỏa mãn ợ một tiếng.
Quả nhiên sau một ngày làm việc, ăn cái gì cũng thấy ngon.
Ngồi nghỉ một lát, Tiền Mộc Mộc đứng dậy.
Đột nhiên nhớ đến mấy ngày này bận rộn mùa vụ, cũng chưa đến thăm chỗ Hứa Tam thúc. Bây giờ trong nhà tốt xấu gì cũng xem như đến giai đoạn cuối của mùa vụ.
Chuyện Hứa Tiểu Bảo học y, sau này còn nhiều nơi cần phải làm phiền đến Hứa Tam thúc.
Để cho thuận tiện, vẫn nên đi thăm qua lại.
Để bát vào trong phòng bếp, nàng đi ra ngoài.
"Mấy đứa các con ở nhà ngoan một chút, nương qua bên Tam gia gia các con một chuyện."
Giọng nói vừa rơi xuống, tiếng "dạ" đồng thanh vang lên.
Mở cửa viện, bước ra ngoài.
Tiền Mộc Mộc đi xuyên qua bờ ruộng.
Mặt trời đã lặn về tây, trong ruộng vẫn còn tận mấy nhà đang làm việc.
Vì có thể thuận lợi nộp kịp thuế cho quan phủ, cũng vì thu hoạch xong lương thực trước khi mùa đông đến, mọi người trong thôn đều đang bạt mạng mà làm cho xong việc.
Đi đến một chỗ đất bằng, leo lên một đoạn dốc.
Đến trước cửa viện của Hứa Tú Dương, giơ tay gõ cửa.
Trong chốc lát, bên trong vang lên tiếng bước chân.
Cửa viện chầm chậm mở ra.
Toàn Bách Xuyên nhìn thấy Tiền Mộc Mộc, mặt mày nhiễm ý vui mừng.
"Sư phụ!"
Tiền Mộc Mộc có hơi bất lực.
"Đã nói rồi, ta không phải sư phụ của ngươi."
Toàn Bách Xuyên cười ngây ngô.
"Nếu sư phụ đến tìm Tam gia gia, ông ấy đang ở trong nhà."
Nói xong, hắn đứng sang một bên.
Tiền Mộc Mộc nghe vậy, bước chân vào trong phòng khách.
Nhìn thấy Hứa Tú Dương đang ngồi sau bàn đọc sách.
"Tam thúc, thúc đang bận sao?"
Hứa Tú Dương đặt cuốn sách trong tay xuống, vuốt mấy sợi râu dê, cười lên mặt mày hiền từ, đúng là một tiểu lão đầu hoà nhã.
"Ta có cái gì mà bận, việc trong nhà ngươi đều đã làm xong hết rồi?"
Tiền Mộc Mộc hơi gật đầu.
"Cũng coi như đến giai đoạn cuối."
Bỗng nhiên nhớ đến một việc, Hứa Tú Dương đứng dậy.
Vòng từ sau bàn đọc sách đến bên ghế, vịn vào tay ghế, từ từ ngồi xuống.
"Đều nói đến sớm không bằng đến đúng lúc, ta đang định tìm ngươi đây."
Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
"Có việc gì, thúc cứ nói là được."
Hứa Tú Dương nghiêng người qua.
Dùng khăn che miệng, ho khan hai tiếng.
Bưng tách trà lên uống một ngụm, làm ướt cổ họng.
Rồi mở miệng nói:
"Là thế này. Trưởng thôn của thôn Mộc Quả bên cạnh chiều nay đến tìm ta, muốn nhờ ta ngày mai đến thôn của ông ấy, bắt mạch cho tức phụ của ông ấy."
"Trưởng thôn thôn Mộc Quả ban đầu muốn ta đi ngay hôm nay, nhưng cơ thể ta không nhanh nhẹn, đi gấp xuyên đêm ta thật sự không chịu được. Hơn nữa, ta cũng muốn để ngươi dẫn tiểu nha đầu Tiểu Bảo đi cùng để mở mang tầm mắt."
Nghe Hứa Tú Dương nghĩ cho nha đầu nhà mình như vậy, Tiền Mộc Mộc cảm kích từ tận đáy lòng.
"Cảm ơn thúc nhiều. Sáng mai cháu sẽ dẫn Tiểu Bảo đến tìm thúc."
Hứa Tú Dương vẫy vẫy tay.
"Ta vốn dĩ là sư phụ của nó, không cần tiếng cảm ơn này."
"Xương cốt già nua của ta cũng không giúp được nhiều việc, cũng không biết còn có thể sống được đến lúc nào nữa, aiz..."
Tiền Mộc Mộc mím môi.
"Thúc nói cái gì vậy, thúc phải sống lâu trăm tuổi, thúc còn phải tận mắt nhìn nha đầu Tiểu Bảo kia xuất giá chứ."
Trên mặt Hứa Tú Dương mang nụ cười hiền từ.
Nhưng cũng có chút thẫn thờ.
"Cũng không biết có thể sống đến lúc đó không..."
Tiền Mộc Mộc dịu dàng khuyên bảo, nói vài câu.
Nàng quay đầu nhìn Toàn Bách Xuyên.
"Ngày mai, ngươi cũng đi chứ?"
Toàn Bách Xuyên gật đầu nói:
"Tam gia gia bảo ta đi để mở mang tầm mắt."
Tiền Mộc Mộc trầm ngâm, gật đầu.
Sau đó lại nói với Hứa Tú Dương những việc khác, dần dần kéo đến phương diện điều trị trung y, máy hát lập tức mở ra, trò chuyện say sưa.
…
Hứa gia cuối thôn.
Lại đứng trước cái hòm, Hứa Gia Phục vẫn căng thẳng không gì bằng, tim đập thình thịch đinh tai nhức óc vang bên tai, lòng bàn tay tiết ra càng nhiều mồ hôi dính nhớp, nó nuốt nước miếng, ép chính mình phải bình tĩnh lại.
Nhẹ tay nhẹ chân mở cái hòm ra, lật đến đáy hòm.
Quả nhiên nhìn thấy thứ nó muốn tìm…
Tay từ từ duỗi ra.
Nhưng lại do dự.
Nó làm như vậy.
Nếu nương biết được.
Chắc chắn sẽ rất tức giận đi?
Nói không chừng từ nay về sau.
Nương sẽ hoàn toàn nghĩ nó là một hài tử hư.
Là kiểu hư từ đầu đến đuôi, hư đến trong xương cốt.
Đang trong lúc vô cùng do dự, trong đầu đột nhiên hiện ra bàn tay nhỏ kia.
Hứa Gia Phục nhắm mắt lại.
Hít một hơi thật sâu.
Trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
…
Ở thôn, nhà Hứa Tú Dương.
Ngồi thêm nửa canh giờ, bầu trời bên ngoài cũng sắp tối rồi.
Tiền Mộc Mộc thấy vậy, nói lời tạm biệt với Hứa Tú Dương.
Sau đó rời đi.
Đi dọc theo con đường nhỏ, đi xuống phía dưới đường dốc.
Bóng người đang bận rộn trên ruộng, cũng đều đã trở về.
Đã đầu tháng tám, tiếng ve kêu ếch gọi cũng giảm bớt một chút.
Đi trên bờ ruộng, miệng ngâm nga giai điệu không thành bài.
Bên tai bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang vụn vặt.
Tiếng hừ ca đột ngột im bặt, nàng đứng lại.
Nhìn trái ngó phải một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía sau một đống rơm, bước chậm lại gần, trốn sau một đống rơm cao hơn.
Một giọng nói quen thuộc, vang lên rõ ràng.
"Cố Tiểu Vũ, ngươi quá ích kỷ."
"Ngươi chỉ biết nghĩ cho chính mình, lại không nghĩ đến nếu như sau khi ta bị nương ta phát hiện ta, ta phải làm sao!"