Nam Minh Tinh Yêu Tiền Như Mạng Kia

Chương 12

"Thế nào? Tao diễn có giống không?" Lâm Ứng Gia tự đắc, cậu hỏi hệ thống, "Có phải tao đã làm lu mờ đám diễn viên trẻ rồi không? Đạp họ xuống dưới chân, còn tay thì chạm tới cả giải Cannes cơ đấy!"

Hệ thống im lặng một lúc rồi đáp lại với vẻ băn khoăn.

[Diễn là gì?]

"Vừa nãy đấy, màn tỏ tình chân thành kia. Nghiêm Sùng chắc phải cảm động muốn chết luôn ấy chứ."

Hệ thống không trả lời.

Ánh mắt, nhịp tim, cả hơi thở có thể giả vờ, nhưng sóng não thì không, sóng não rõ ràng, sẽ hoàn toàn làm ngơ mong muốn của chủ nhân, to gan thể hiện ra sự yêu thích chân thật nhất.

Từ khi hệ thống được liên kết với Lâm Ứng Gia, sóng não của cậu luôn trong tầm kiểm soát của nó.

Sóng não đã nói lên rằng, đối với Nghiêm Sùng, Lâm Ứng Gia đã không còn chỉ là vì lợi ích thuần túy.

Nhiều năm trôi qua, qua bao nhiêu thăng trầm, từ tình bạn đến oán trách, từ ân nghĩa đến cả sự thù hận, từ kiếp trước đến kiếp này, cuối cùng chỉ có Nghiêm Sùng là người duy nhất còn lại, người hoàn toàn thuộc về Lâm Ứng Gia, dù chưa bao giờ cậu thực sự có được anh ấy.

Chỉ tiếc, cuối cùng cũng không có được.

Màn hình chuyển cảnh, lại là một góc nhìn ra bờ sông.

Như mọi bộ phim tình cảm thần tượng cũ rích khác, nhân vật chính trải qua nhiều biến cố, cuối cùng vẫn quay lại nhìn nhau đắm đuối dưới một khung cảnh đẹp đẽ. Trước mắt, hai người Lâm Ứng Gia cũng đang rơi vào cảnh như thế, bên cạnh còn có một chiếc thuyền.

"Ê, hai người đây là đang làm gì vậy?" Quý Hoan tỏ ra không vui. "Tôi vẫn đang ở đây mà."

Giọng của Quý Hoan giống như tiếng sét giữa trời quang, Nghiêm Sùng ngay lập tức rời khỏi vòng tay của Lâm Ứng Gia, anh tránh đi giống như trốn xa càng tốt vậy.

Nhìn Nghiêm Sùng né tránh mình, Lâm Ứng Gia giận dữ lườm Quý Hoan, nhưng người kia thần kinh thô chẳng để ý gì, lại còn bày ra vẻ mặt "cậu vậy mà lấy tôi ra để tránh đạn, cậu có còn coi tôi là anh em không", sau đó Quý Hoan cũng không để ý đến cậu.

Lâm Ứng Gia đã hy sinh để bọn họ thắng lợi như vậy, cuối cùng không được gì mà còn bị bọn họ cho ăn bơ.

Lâm Ứng Gia ngửa đầu thở dài một tiếng, cơm mềm ngày xưa đã không còn nữa, bây giờ thật sự.....là quá cộm nha.

Lâm Ứng Gia thật sự cảm thấy trạng thái của Nghiêm Sùng có chút không thích hợp, nếu anh tức giận vì cậu lừa chuyện làm gián điệp này thì cũng không đúng lắm, đây chỉ là một trò chơi, hơn nữa từ trước đến nay anh không khó tính như vậy.

- -

Thật sự là làm người khác không biết phải làm sao.

Nghiêm Sùng giơ tay sờ khuôn mặt đang nóng lên của mình, ảo não trong lòng.

Thật ra kỹ thuật diễn của Lâm Ứng Gia rất vụng về, anh là người ăn chén cơm diễn viên này, anh không đến mức không nhìn ra mánh khóe lừa bịp người quá rõ ràng này.

Anh vốn muốn nhìn xem cuối cùng cậu định dùng thủ đoạn gì để thắng, nhưng anh không ngờ, cậu lại trao thắng lợi cho anh.

Kỹ thuật diễn vụng về, lại thật sự đáng yêu.

Rõ ràng chỉ là tiểu xảo của một con mèo nhỏ nhưng anh lại thật sự hưởng thụ.

Sao anh lại có thể bị ăn sạch không còn chút xương nào như vậy được?

Sau khi Nghiêm Sùng quay về, Lý Minh bắt đầu lải nhải, nói ngắn gọn lại chính là đủ loại câu chúc mừng phe người chơi thắng lợi.

Ăn xong bữa cơm tối phong phú, phân đoạn hố người chơi lại bắt đầu.

Ba bức ảnh được đặt trước mặt các khách mời, mỗi bức ảnh là một gian phòng ở.

Lần lượt là một phòng cỏ tranh rách nát, một phòng gỗ đơn sơ và một gác mái của căn nhà hai tầng bằng gỗ.

Tốt hay xấu, chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra.

Ba phòng ở, đương nhiên hai chị em sẽ ở một phòng, còn hai phòng còn lại là cho ba người đàn ông, cũng có thể phải có hai người ở chung một phòng.

Quý Hoan sờ mũi, có dự cảm đêm nay cậu ta sẽ cô đơn một mình.

Thứ tự chọn phòng dựa theo số lượng người áo đen đã bị đánh bại.

Đừng nhìn Quý Hoan ngây ngốc không quá thông minh thế này, cậu ta lại là người đánh bại nhiều người áo đen nhất, cho nên cậu ta là người đầu tiên chọn phòng.

Quý Hoan nhìn ba tấm ảnh, chắc chắn cậu ta sẽ không vào căn phòng cỏ tranh nhỏ xíu kia, gác mái trên tầng hai.....là một người ga lăng, cậu ta vẫn nên nhường phụ nữ một chút, cuối cùng cậu ta chọn căn phòng gỗ.

Người xếp thứ hai là Lâm Ứng Gia, nhưng cậu nằm vùng thất bại nên không có quyền lựa chọn, bị xếp xuống cuối cùng.

Nghiêm Sùng ở vị trí thứ ba thuận lợi được đẩy lên chọn trước.

Suy nghĩ của anh giống với Quý Hoan, sau khi suy tư một chút, anh chọn căn phòng cỏ tranh kia.

Thật ra anh có thể chọn ở cùng với Quý Hoan.

Hai cô gái biết ý tốt của bọn họ, cố gắng từ chối một phen nhưng cuối cùng vẫn bị thuyết phục, chọn gác xép nhà hai tầng.

Cuối cùng cũng chỉ còn lại Lâm Ứng Gia không có chỗ ở.

Lâm Ứng Gia dùng một tay chống cằm, dùng ánh mắt lười biếng quét một vòng quanh mọi người, cuối cùng hai mắt cậu dừng trên khuôn mặt của Nghiêm Sùng, cậu cười nói, "Ài, đêm dài lạnh lẽo, không biết liệu có ai nguyện ý thu lưu tôi một đêm không?"

"......"

Quá yên tĩnh.

Lâm Ứng Gia mặc kệ người khác có phản ứng gì, cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nghiêm Sùng, không muốn bỏ lỡ bất kỳ tia biến hóa nào của anh.

Nghiêm Sùng nhíu mày, môi mỏng mím nhẹ, giống như ra một quyết định khó khăn.

Anh nói: "Cậu thích làm gì thì làm."

Lâm Ứng Gia lập tức thuận theo, "Tôi biết là Nghiêm ảnh đế của chúng ta tốt nhất mà!"

Khi tới nơi, nhìn trong phòng là một mảnh đen thui, Nghiêm Sùng sờ soạng trên tường một lúc cũng không thể tìm thấy công tắc mở đèn.

Lâm Ứng Gia cầm điện thoại, mở đèn pin ra chiếu một lượt, có lẽ tổ chương trình phát hiện hai người đều sợ nhện nên căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ, không có một chút mạng nhện nào.

Đi hết một lượt, cậu phát hiện có một cái đèn dầu và dụng cụ đánh lửa* ở bên cạnh.

(*t không biết nên để thế nào cho thuần Việt, nó là cái "chiết hỏa tử", chắc ai xem phim cổ trang cũng thấy rồi đúng không, thổi một cái vào cái ống khoảng 10cm là có lửa lên, dùng xong thì thổi tắt rồi đậy nắp lại)

Tuy nhìn đơn giản nhưng Lâm Ứng Gia hoàn toàn không biết làm.

Nghiêm Sùng đi tới, anh cong lưng, cầm lấy dụng cụ đánh lửa đặt ở bên miệng thổi nhẹ một cái, sau đó nhanh chóng châm vào đèn dầu, toàn bộ động tác vô cùng mượt mà và nhanh chóng.

Lâm Ứng Gia cười nhìn anh: "Sao anh thuần thục như vậy?"

Nghiêm Sùng thổi tắt lửa, thuận miệng nói: "Nhà tôi có một từ đường, khi còn nhỏ lúc bị phạt sẽ bị nhốt ở bên trong, đôi khi trời tối không có ai đến gọi tôi ra, mà tôi lại không dám đi ra ngoài."

Anh cười nói một cách bình tĩnh, "Đứa trẻ sợ tối chỉ có thể tự mình châm nến."

Thật chua xót.

Lâm Ứng Gia hỏi: "Hiện tại anh còn sợ tối không?"

".....Chắc còn một chút."

Lâm Ứng Gia không nói gì, hai người từng người nương theo ánh sáng mỏng manh, sắp xếp lại đồ vật của mình.

Điều phải nói ở đây là căn phòng này chỉ có một cái giường.

Nhưng cái giường này rất lớn, hai người lăn lộn trên đó cũng thoải mái.

Cũng không thể giả vờ nói: "anh/cậu ngủ trên giường, tôi ngủ dưới đất là được".

Cho nên, hai người liền đối mặt với một vấn đề____

<Gấp: Ngay lập tức sẽ phải chung chăn gối với đối tượng mập mờ, phải làm sao bây giờ?>

Hai tai của Nghiêm Sùng hơi đỏ lên, cũng may ánh sáng mờ nhạt đã hoàn mỹ che giấu đi.

Lâm Ứng Gia là một người có da mặt dày, mặt cậu không đỏ chút nào, cậu chỉ muốn di chuyển sự chú ý của mình để không làm người anh em của mình đứng lên.

Trời đất, thịt mỡ ở gần ngay trước mắt mà không thể dùng một ngụm ăn sạch, đời trước cậu đâu có chịu khổ sở như vậy bao giờ?

Cả bụng Lâm Ứng Gia đều là chua xót nhưng trên mặt cậu vẫn đang treo nụ cười, "Anh muốn ngủ bên trong hay bên ngoài?"

Nghiêm Sùng quay đầu lại mới phát hiện cậu đã thay áo ngủ xong luôn rồi.

".......Tôi ngủ bên ngoài đi."

"Được rồi!"

Động tác của Lâm Ứng Gia nhanh chóng, cậu thoăn thoắt leo lên giường, dùng tay vỗ vỗ chăn, ánh mắt chờ mong nhìn Nghiêm Sùng.

Trong tay Nghiêm Sùng cầm áo ngủ, cởi cũng không được, mặc cũng không xong. Anh chỉ có thể quay đầu lại, dùng động tác cứng đờ cởi quần áo. Anh cảm nhận được có một ánh mắt vô cùng nóng bỏng ở sau lưng mình.

Nếu nói về dáng người, Nghiêm Sùng chắc chắn chính là bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết.

Tám múi cơ bụng, tuyến nhân ngư, dáng người tam giác ngược, cái mông hơi vểnh.

Thứ Lâm Ứng Gia thích nhất là cơ ngực kia.

Chỉ tiếc, hiện tại Nghiêm Sùng đưa lưng về phía cậu nên cậu không nhìn được.

Thay xong quần áo, Nghiêm Sùng nhẹ nhàng leo lên giường, nhưng anh lại nằm sát ra bên ngoài, thậm chí giữa hai người còn có thể nhét thêm một người nữa, Lâm Ứng Gia nhìn mà sợ anh sẽ lăn xuống đất.

"Tôi sẽ ăn thịt người sao?"   

"Không....."

"Vậy anh nằm cách xa tôi như vậy làm gì?"

"....."

Im lặng là vàng.

Đèn dầu đã hết, cả căn phòng rơi vào bóng tối, thậm chí hô hấp người bên cạnh cũng yếu đi vài phần.

Nghiêm Sùng nhắm hai mắt, cố gắng để trái tim bình tĩnh lại, nhưng ngón tay của anh lại theo bản năng nắm chặt góc chăn.

Phía sau truyền đến tiếng vải dệt cọ xát, sau đó, một cánh tay đặt lên eo anh, dùng sức kéo một chút, kéo anh vào một cái ôm ấm áp.   

Hơi thở đã tiếp cận anh mấy lần trong hôm nay lại tiếp tục xuất hiện sau gáy anh.

Chỉ là lúc này, anh cảm thấy vô cùng yên tâm.

"Ngủ đi, tôi ở bên cạnh anh."

Trái tim của Nghiêm Sùng đập lên mạnh mẽ, trong nháy mắt, hai trái tim giống như có cùng một tần số, đều vô cùng nóng hổi.

Hai mắt của Nghiêm Sùng dần nặng xuống, trong lòng anh nghĩ, nhịp đập này thật sự làm người khác rất yên tâm.

Hôm nay, sẽ là một giấc mơ đẹp.

Ngày hôm sau.

Tổ chương trình mang theo camera, tay chân nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng, vốn muốn quay quay nhan sắc của các minh tinh khi rời giường___

Ai mà ngờ.

Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt của bọn họ, hai người ôm nhau ngủ, Lâm Ứng Gia để trần nửa người trên, một cái cánh tay còn đang đặt ở trên eo của Nghiêm Sùng, đầu của anh thì chôn trong ngực của cậu.    

Đạo diễn đột nhiên cảm thấy may mắn khi không mở phòng phát sóng trực tiếp.

Giấc ngủ của Nghiêm Sùng nông, anh nghe thấy âm thanh thì mơ màng mở mắt, lọt vào tầm mắt của anh chính là cơ ngực trắng nõn ấm áp của Lâm Ứng Gia, vì chưa tỉnh ngủ hoàn toàn nên anh hoàn toàn làm theo tiềm thức, không muốn rời khỏi cái ôm ấm áp này.

Lại dựa gần thêm một chút, còn vô cùng quyến luyến mà cọ cọ.

Giống như một con mèo.  

Nhóm nhân viên công tác thi nhau nhìn vào camera, nếu một màn này được công khai, chương trình của bọn họ sẽ lên như diều gặp gió, nhưng thực tế lại không được như vậy, bọn họ không dám đắc tội vị Nghiêm ảnh đế này.

Cũng không muốn đắc tội Giải Trí Cực Quang.

Có lẽ phần họ phải trả giá còn nhiều hơn những gì họ đạt được nữa.

Cho nên, tổ chương trình vô cùng có mắt nhìn, lặng lẽ lui ra ngoài.

Đạo diễn còn một bên ân cần nhắc nhở từng người không được đồn thổi lung tung, một bên bảo người xóa đoạn vừa quay đi. Nhưng không biết xuất phát từ ý nghĩ gì, ông lại bảo bọn họ gửi một bản video cho ông.   

Tạm thời người trong phòng này không dậy nổi nên tổ chương trình ngồi lên xe, chuẩn bị đi tập kích khách mời tiếp theo.

Gian nhà cỏ tranh rất nhỏ, thật ra sau khi Nghiêm Sùng mơ mơ màng màng cọ vài cái, anh đã gần như tỉnh táo, nhưng khi liếc nhìn thấy camera, trong lòng anh thầm kêu lên không tốt.

Nhưng cũng may mắn đạo diễn không phải là người nhiều chuyện.

Còn có chút mắt nhìn.

Sau khi tỉnh táo, Nghiêm Sùng muốn rời giường nhưng đột nhiên anh phát hiện, cánh tay bên hông anh thật sự có sức lực quá lớn.

Nghiêm Sùng thử nâng tay của Lâm Ứng Gia lên.

Một giây sau, cả người anh bị kéo về, rất vất vả chui ra nửa người rồi cuối cùng lại bị ngã quỵ trên giường.

Đầu sỏ gây tội đem cái đầu lông xù cọ tới cọ lui, còn nói một cách vô cùng đáng thương, "Bảo bổi đừng trêu em..... ngủ tiếp đi."

Cậu còn hôn hôn lên yết hầu của anh như là đang dỗ dành, "Ngoan nào."

Nghiêm Sùng: "......"

Nghiêm Sùng theo phản xạ có điều kiện đẩy mạnh cậu một cái, làm Lâm Ứng Gia trực tiếp xoay người ngã xuống đất.

Lâm Ứng Gia bị ngã mang vẻ mặt không tin nổi, không biết hôm nay là ngày nào.

Cậu ngẩng đầu thấy kim chủ đang đỏ bừng mặt, cậu nghĩ đã là chồng chồng già với nhau rồi thì thẹn thùng như vậy làm cái gì. Tầm mắt của cậu vừa chuyển, lại phát hiện cậu đang ở trong một căn nhà tranh rách nát.

Kim chủ phá sản?!

Suy nghĩ này làm Lâm Ứng Gia lập tức tỉnh ngủ, linh hồn của cậu nhanh chóng quay về.

Ánh sáng chiếu vào cơ thể của Lâm Ứng Gia, đường cong cơ thể của cậu vô cùng đáng chú ý, Nghiêm Sùng dời mắt một cách mất tự nhiên, "Cậu..... Cậu ngã không bị thương ở đâu chứ."

"Không có không có." Lâm Ứng Gia đỡ eo, khóe mắt rưng rưng tỏ vẻ kiên cường, "Cùng lắm thì gãy cái xương sườn thôi."

Đàn ông ấy hả, thường thường yếu thế cũng rất hữu dụng.

Quả nhiên, tuy Nghiêm Sùng không quá tin tưởng lời của cậu nhưng nghĩ đến việc cậu bị anh đẩy xuống, anh đi đến nâng cậu lên.

Nghiêm Sùng nói chuyện tổ chương trình đã đến cho cậu biết, Lâm Ứng Gia chột dạ cọ cọ mũi.

Nhìn dáng vẻ của cậu, Nghiêm Sùng lại bổ sung một câu, "Yên tâm, bọn họ không dám đăng lên đâu."

Từ trước đến nay anh không bao giờ lo lắng về chuyện này.

Hai người vệ sinh cá nhân xong thì bắt đầu đến chỗ tập trung, đi bộ trên con đường quê nông thôn, cảm nhận không khí mát mẻ này làm Nghiêm Sùng thả lỏng không ít.

Thiên nhiên có thể chữa lành mọi thứ.

Từ xa đã nhìn thấy ba khách mời còn lại, mỗi người đều đang ủ rũ cụp đuôi, bộ dạng giống như thua trận vậy.

Hai chị em kia còn tốt, người suy sụp nhất là Quý Hoan.

Trên đầu là cái ổ gà, chân đi dép lào, mặc một cái áo cộc tay màu trắng, nhìn qua không khác lão Lý là mấy.

Là một thần tượng, Quý Hoan vô cùng không hài lòng với dáng vẻ mặt mộc của mình, cậu ta thử phản kháng nhưng cuối cùng lại bị mệnh lệnh từ xa của người đại diện trấn áp.

Xong rồi, anti-fans lại có meme để chơi rồi.

Quý Hoan suy nghĩ trong căm giận.

Tổ đại diễn nhìn thấy thân ảnh của hai người từ xa, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Dọc theo đường đi, bọn họ đã cố tình kéo dài thời gian để hai người họ tự tỉnh dậy.

Lâm Ứng Gia giống như không xương cốt, dựa vào người của Nghiêm Sùng, cậu lười nhác ngáp một cái, liếc nhìn về phía Lý Minh, "Nói đi, hôm nay lại tính toán hành bọn tôi như thế nào?"

Hôm nay chỉ cần quay một buổi sáng nữa là kết thúc kỳ này của chương trình.

Lý Minh cười tủm tỉm nhìn cậu, "Câu này không đúng lắm, sao lại có thể gọi là "hành" được?"

"Các vị khách quý, nhiệm vụ của hôm nay là." Lý Minh nghiêng người, để nhân viên công tác phía sau ôm ra một cái rương, "Nhiệm vụ tốt xấu, rút thăm quyết định, nhiệm vụ của mọi người đều giống nhau, cho nên chỉ cần một người rút là được."

Mọi người nhìn nhau, quyết đoán đề cử Nghiêm Sùng.

Nghiêm Sùng cũng không từ chối, đem bàn tay đặt vào trong rương, anh cẩn thận chọn lựa, lấy ra tờ giấy rồi cúi đầu nhìn, biểu cảm của anh có chút cổ quái.

Quý Hoan vô cùng tò mò, cậu ta rất muốn tiến lên nhìn xem nhưng lại bị Lâm Ứng Gia canh phòng nghiêm ngặt chặn lại.

Nghiêm Sùng ngẩng đầu, đối diện tầm mắt với Lâm Ứng Gia.

Lâm Ứng Gia có dự cảm không tốt lắm.

Lý Minh nhận tờ giấy từ tay Nghiêm Sùng. Nhìn thoáng qua liền vui vẻ, "Vận khí của mọi người không tồi."

Anh ta lật tay, để tờ giấy đối diện với cameras, "Trợ giúp thôn trưởng xử lý nông trường."

Thật ra nói là nông trường nhưng cũng chỉ là một nơi nuôi ít gà vịt heo ngỗng linh tinh, không so được với những nông trường tự cấp tự túc lớn kia.

Đoàn người xuống xe, được một ông lão có phong thái phi phàm đón tiếp.

Làn da của ông lão hơi đen nhưng cơ thể vẫn khá rắn chắc, bộ dạng bên ngoài của ông không khác Quý Hoan là bao, chỉ có một thứ khác biệt là cái quạt trên tay ông.

Không phải lão Lý thì còn là ai nữa.

Lâm Ứng Gia sang sảng mở miệng, "Nha, ngài còn là trưởng thôn nữa sao! Trách không được lại có phong thái lãnh đạo như vậy! Hôm nay ngài thế nào?"

Chứng cuồng xã giao xuất hiện.

Ba người khác không biết chuyện ngày hôm qua nên mang theo vẻ mặt mê mang, không biết tại sao cậu lại quen biết với trưởng thôn.

Lão Lý cười, trừng mắt nhìn cậu một cái, "Nhóc con, đừng tưởng lôi kéo làm quen với ta thì sẽ không phải làm việc."

"Úi, cháu đâu có ý đó."

Lão Lý đưa bọn họ vào chuồng heo. Khác với ngày hôm qua, hôm nay chuồng heo vô cùng sạch sẽ thoáng mát, trên mặt đất còn có một tầng rơm rạ, một con heo mẹ đang quỳ rạp trên đất, tám co heo con thì đang nỗ lực ăn cơm.

Cái này cũng quá trùng hợp rồi, Lâm Ứng Gia nghĩ, đám nhóc con kia là cậu đỡ đầu chứ còn ai nữa.

Cửa chuồng heo bị đẩy ra, một anh nông dân đẩy một chiếc xe con ra, trong xe là mười mấy con heo con, nhìn thì không lớn hơn mấy con heo con mới sinh là bao.

"Có một con heo mẹ nhiễm bệnh nên đã chết, đám heo con này cũng liền không có mẹ cho ăn, nhiệm vụ hiện tại của mọi người là cho bọn heo con này ăn."

Nói xong, anh nông dân lại mở một cái rương ra trước mặt họ, bên trong toàn là bình sữa.

Khuôn mặt của Lâm Ứng Gia tái mét, để cậu đỡ đẻ thì thôi đi, hiện tại còn bắt cậu cho bọn nó ăn!

Những người còn lại lui một bước, tỏ vẻ, cậu đỡ đẻ thì cậu cho ăn, làm người liền phải làm đến nơi đến chốn!
Bình Luận (0)
Comment