Nam Nam Chi Gian

Chương 47

Tình yêu cũng cần có sự công bằng nhất định. Giữa hai người yêu nhau chỉ có một người cảm thấy hạnh phúc, tôi không chịu nổi.

Tuy rằng Bành Trí Nhiên  rất nỗ lực điều chỉnh thái độ bản thân, cho đến khi kết thúc cũng không ai nhận ra sự thay đổi của cậu ấy, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không nhận ra. Hai chúng tôi ở bên nhau đã lâu như vậy, ngay cả việc khi ngồi sống lưng cậu ấy thẳng tắp, tôi cũng có thể nhìn ra. 

Điều này khiến trái tim tôi bình ổn  hơn nhiều.

Trên đường ra khỏi KTV những người khác đều đi đằng trước, chỉ tôi và Châu Phong thụt lùi lại phía sau, vừa đi vừa trò chuyện. Bành Trí Nhiên từ đầu đến cuối không nhìn đến tôi, vẫy chiếc taxi đầu tiên cho mọi người lên trước. Tôi biết cậu ấy đang đợi tôi. Châu Phong hỏi tôi cậu định đi về kiểu gì, tôi nói mình thuận đường về cùng Bành Trí Nhiên. Châu Phong gật đầu, chào tạm biệt hai chúng tôi rồi cũng vội vàng lên một chiếc taxi khác.

Tôi ngoảnh đầu nhìn Bành Trí Nhiên, rõ ràng đứng đợi tôi mà vẻ mặt trầm mặc chẳng nói năng gì, cứ như tôi nợ tiền cậu ấy. Cậu ấy đứng đó, vươn tay vẫy taxi, xe tới cũng không nói lời nào với tôi, chỉ đứng đó mở sẵn cửa. Tôi biết ý, vội vàng nhảy lên xe.

Sau khi lên xe hai người chúng tôi đều yên lặng, bầu không khí áp lực đến nỗi ngay cả bác tài xế cũng cảm nhận được, hỏi địa chỉ rồi không nói thêm điều gì, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn chúng tôi qua gương.

Về đến cổng tiểu khu, Bành Trí Nhiên không nói không rằng mở cửa xuống trước, đợi đến khi tôi trả tiền xe xong quay lại nhìn, cậu ấy đã đi mất rồi.

Đệch, tôi chửi thầm. Cậu giận cái gì? Có phải có nhầm lẫn gì không, rốt cuộc người hôm nay phải nổi giận là cậu ấy hay tôi đây!

Tôi không vội, cứ chậm rì rì đi về. Về đến cửa thấy một cái bóng đen xì đứng trước cửa. Bành Trí Nhiên không mang chìa khóa.

Tôi vui vẻ nghĩ, đáng đời!

Tôi cố tình dậm chân thật mạnh, đèn cảm ứng hành lang vụt sáng, cậu ấy đứng đó lạnh lùng nhìn tôi đang nhếch miệng cười. Tôi lười để ý đến cậu ấy, leng keng leng keng chùm chìa khóa trong tay, nhưng chưa kịp tìm thấy chìa khóa tổng, đèn hành lang đã  vụt tắt.

“Này”, Bành Trí Nhiên đưa chân đạp cửa một cái, có vẻ mất kiên nhẫn, nói: “Nhanh lên chút!”.

Mở được cửa lớn, bước vào, tìm chìa khóa nhà chúng tôi, lại mở cửa. Cửa vừa mở ra tôi đã bị Bành Trí Nhiên đẩy ra, lạnh lùng bỏ vào trước.

Tháo giày, cởi áo khoác, rót nước uống, sau đó mang quần áo đi tắm. Cậu ấy đóng ngăn kéo “rầm” một tiếng, vào nhà vệ sinh cũng đóng cửa một cái “rầm” thật mạnh, khiến tôi giật nảy mình.

“Thần kinh!”. Tôi mắng. Tôi biết cậu ấy đang trút giận, nhưng mẹ nó ông đây còn một bụng giận hờn không chỗ giải tỏa đây, cậu nổi điên cái gì!

Một tiếng rầm vang lên, Bành Trí Nhiên đột nhiên mở cửa nhà tắm bước ra: “Em nói ai thần kinh?”

Tôi nghiêng nghiêng đầu lườm cậu ấy. “Nói anh đấy thì sao!”

“Nói anh!” Cậu ấy giận dữ trừng tôi, nói gần như hét lên: “Anh thần kinh ư! Anh thấy em mới là kẻ có bệnh. Hôm nay em đến để làm gì? Em có biết hôm nay ai là nhân vật chính không? Em có biết hôm nay là party không? Con mẹ nó em còn dựa dựa dẫm dẫm Châu Phong chuyện trò đến là vui vẻ, khí thế ngất trời đòi giới thiệu bạn gái, mẹ nó em nói xem rốt cuộc ai mới thần kinh?”.

Tôi cười trào phúng: ” Phải rồi,  tôi cũng đang nghĩ mẹ kiếp hôm nay tôi đến để làm gì. Nhưng nếu không đến thì làm sao xem được màn song ca đặc sắc đến vậy, làm sao biết được anh số đào hoa đến vậy! Nhân vật chính? Đương nhiên là Bành Trí Nhiên anh đây cùng Lục Sương rồi, chẳng lẽ là anh với tôi?! Tôi mặc kệ hôm nay party gì, anh con mẹ nó tình chàng ý thiếp với cô Lục Sương kia còn có thời gian để ý đến tôi ư? Tôi dính sát vào Châu Phong đấy thì sao, tôi muốn cậu ấy giới thiệu bạn gái đấy thì sao hả! Mẹ kiếp anh cứ dăm hôm ba bữa lại ra ngoài cùng người khác ăn cơm xem mắt, còn mập mờ với cô Lục Sương kia, mẹ nó anh cấm tôi cũng đi trên con đường của người bình thường ư? Dựa vào đâu cả đời này ông đây bị cậu gây áp lực, ông đây cũng muốn trở về chính đạo”.

Nói đến cuối, giọng tôi gần như đã hét lên.

Điều này thật sự khác xa với ý định ban đầu của tôi. Vốn dĩ tôi muốn châm chọc cậu ấy vài câu, nhưng không biết vì sao càng nói tôi càng buồn, về sau gần như không thể khống chế được mà hét lên, rất không chịu thiệt thòi, giọng nghẹn  ngào như muốn khóc.

Bành Trí Nhiên chỉ nheo mắt, không nói gì, lặng yên nghe tôi nói hết, cùng tôi mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau hồi lâu, rồi đột nhiên thở dài, nét mặt và giọng điệu trở nên nhu hòa hơn rất nhiều: “Anh đã biết ngay không nên đưa em theo, đều tại Châu Phong muốn em tới. Nghe anh nói này Trần Gia Gia, lần này tuy trên danh nghĩa ăn mừng kết thúc dự án nhưng thực tế là vì trước đó sinh nhật Lục Sương, cô ấy đã mời mọi người ăn cơm, nên hôm nay là buổi mọi người đáp lễ. Chẳng ngờ đến cuối cùng Châu Phong lại nói để cậu ấy thanh toán mà thôi. Vậy nên ngày hôm nay anh không thể không nể mặt bọn họ, dẫu sao mọi người đều là đồng nghiệp. Hơn nữa, chẳng phải chỉ  hát hai ba bài thôi sao, đâu có là gì! Em làm ở bộ phận kế toán không cần phải xã giao nhiều nên không hiểu, những việc này chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ khi xã giao. Đừng nói gì đến mấy bài tình ca…..em có biết không, ngay cả việc lãnh đạo gọi vợ của cấp dưới đến, trước mặt toàn thể mọi người ôm vợ người ta cùng khiêu vũ, anh đều đã gặp cả rồi”.

Tôi chỉ yên lặng nhìn cậu ấy. Mẹ nó chứ người ta là người ta, tôi là tôi, người khác có thể nhịn được nhưng tôi thì không!

Bành Trí Nhiên nói tiếp: “Anh nói với em những điều này đều là công việc xã giao, anh không có ý gì khác, mọi người chẳng qua cũng chỉ vì muốn trêu chọc tạo không khí vậy thôi. Nếu ngay cả vậy mà em cũng ghen thì EQ của em quá thấp rồi! Em có nghe đến câu chó cắn không sủa bao giờ chưa. Nếu anh thật sự có gian tình với Lục Sương, lẽ nào công khai đến thế, còn ngây ngốc gọi em theo? Em dùng ngón chân nghĩ có lẽ cũng nhận ra đi!”.

Tôi gân cổ cãi: ” Phải rồi EQ của tôi thấp, còn anh thì cao! Vậy xin hỏi, cứ cho là anh không có ý gì với cô ta, chẳng lẽ cô ta thì không?  Anh vậy mà không từ chối, người ta đã có chút động lòng với anh, EQ của anh cao đến vậy, anh không nhìn ra sao! Còn chủ động mời người ta song ca cái gì!.”

Cậu ấy giễu cợt: “Song ca với nhau hai bài thì đã sao. Thứ nhất, anh không cảm thấy người ta có ý gì với anh. Thứ hai, kể cả có đi nữa, thì anh cũng đâu có ý gì với người ta. Ngay cả người tỏ tình trực tiếp anh đã gặp rồi, cô ta thì tính là gì!”.

“Ngay cả tỏ tình trực tiếp cũng có rồi!”. Tôi trợn mắt trừng cậu ấy, tức đến nỗi gương mặt đỏ bừng lên. “Sao anh không nói gì với tôi!”.

Cậu ấy khoanh tay cười như có như không: ” Lòng dạ hẹp hòi như em, nói với em để em ghen đến chết sao?”.

“Được lắm!”. Tôi nghiến răng. ” Đừng nói với tôi, con mẹ nó từ giờ trở đi anh đừng nói gì với tôi! Tôi bụng dạ hẹp hòi phải không, tôi hay ghen phải không! Anh cứ chờ xem từ nay về sau tôi có ghen nữa không”. Nói rồi tôi cầm theo bao thuốc, lao ra cửa. Nhưng chưa đi được bao xa đã bị Bành Trí Nhiên túm lấy, đè lên tường. Cậu ấy giữ chặt lấy vai tôi, gằn giọng: “Đủ rồi, Trần Gia, đừng trẻ con nữa”.

Tôi tức đến nỗi hít thở cũng không đều, hai mắt đỏ hồng hồng,  yên lặng nhìn cậu ấy thật lâu. Bị tôi nhìn một hồi lâu như vậy, cuối cùng cậu ấy đành buông thõng vai, khe khẽ thở dài, ngữ khí mềm mỏng: “Thôi được rồi, đừng làm loạn nữa. Coi như lần này anh sai, về sau anh sẽ chú ý, sẽ không vì bầu không khí chung mà chơi trò mập mờ nữa, được không em”.

Tôi nắm chặt bao thuốc trong tay, tủi thân vô cùng: “Rõ ràng là anh sai, còn nói coi như cái gì!”.

“Đúng, là lỗi của anh. Anh xin hứa lần sau sẽ không tái phạm nữa!”. Cậu ấy nói.

“Thật không?”

“Thật!”.

“Nếu như lại có người bày tỏ với anh?”.

“Trước giờ anh đều thẳng thắn cự tuyệt, em phải tin anh”. Cậu ấy vội vàng nghiêm túc.

Tôi nhăn mũi, không tiếp lời.

Bành Trí Nhiên thấy tôi đã dịu xuống, cụng trán lên trán tôi, thấp giọng nói: “Tha thứ cho anh, nhé?”.

“Còn phải suy nghĩ….”. Tôi nghiêng đầu, muốn đẩy cậu ấy ra, nhưng Bành Trí Nhiên ôm tôi thật chặt, sát lại gần tìm đến môi tôi: “Bảo bối tha thứ cho anh. Em không chịu tha thứ, vậy đêm nay cả đêm nay anh không thực hành được rồi……”.

Tôi vừa trốn vừa căm hận nói: “Không làm thì không làm, ai bảo anh mập mờ với người khác”.

Cậu ấy ngước đầu nhìn sâu vào mắt tôi, thở dài: “Đồ ngốc, rốt cuộc em có nghe bài anh mời Lục Sương hát là bài gì không?”.

Tôi nghiêng đầu né tránh: “Ai có thời gian ngồi nghe hai người hát”.

Cậu ấy nắm lấy mặt tôi, kéo ánh nhìn về phía cậu ấy, cong miệng cười: ” Ngốc, hát bài ” Em đi đường của em” “.

Tôi nhướn mày: “Thì sao?”.

“Không sao cả. Ý là anh cùng cô ta không thể bước trên cùng một con đường”. Cậu ấy vẫn đắm đuối nhìn tôi.

Tôi trợn tròn mắt: “Lời bài hát cũng có ý nghĩa này sao”.

Cậu ấy tỏ vẻ hững hờ: “Anh không quan tâm lời bài hát như thế nào, dù sao cái tên đã nói lên tất cả. Em xem, nếu như Lục Sương ám chỉ tình cảm, chẳng phải anh cũng đã thầm cự tuyệt rồi sao. Phải không? Thôi nào em đừng giận nữa, ngoan, hôn một cái”.

Tôi ngoảnh mặt làm ngơ: “Tôi vẫn chưa tha tội cho anh!”.

Cậu ấy thở dài một hơi thật sâu, không nhiều lời liền giữ chặt lấy tôi, bắt đầu hôn,  vừa dùng một tay kéo khóa quần tôi vừa lầm bầm: “Xem ra không thu phục em thì thiên hạ không thái bình…….”

Tôi luống cuống giữ chặt quần áo: “Đừng đừng, chỗ này là hành lang, lỡ như bị người khác nhìn thấy”.

Lời vừa nói ra, cả cơ thể liền bị cậu ấy nhấc bổng lên ôm vào phòng, sau đó quần áo bị lột ra ném lung tung trên giường dưới đất. “Để xem anh trừng phạt em thế nào”.

Ôi đệch, đây không phải mục đích chúng tôi cãi nhau có được không!

Sau một hồi lăn qua lăn lại, tôi nghĩ thôi bỏ qua, cậu ấy đã nhận sai, cãi nhau cũng cãi rồi, lăn lộn một hồi, chuyện này cứ như vậy kết thúc đi. Nằm một hồi, tôi chuẩn bị đứng dậy tắm rửa,  vậy mà lại bị Bành Trí Nhiên một tay ôm trở lại. Cậu ấy ngồi dậy, một tay vắt sau đầu, nhìn  tôi lâu thật lâu: ” Được rồi, giờ chúng ta nói chuyện tối hôm nay của em”.

“A? Chuyện của em? Em có chuyện gì?”. Tôi nghiêng nghiêng đầu giả ngu.

Cậu ấy nghiêm nghị: “Đừng giả ngốc! Em với Châu Phong là thế nào? Uống bia với nhau? Còn uống chung một chai? Định hôn gian tiếp? Còn giám ôm vai bá cổ cậu ta uống bia?!”.

Tôi cau mày nhìn cậu ấy. Tên khốn này, hóa ra nhận sai trước để bây giờ có thể quang minh chính đại hỏi tội tôi đây mà.

Cậu ấy khẽ đánh vào gáy tôi: “Tiểu tử thối này em cố tình phải không?”.

Tôi bĩu môi, giữ tay cậu ấy: ” Em cố tình đấy thì sao? Anh được  hát tình ca với người khác, em không được uống bia với người ta hả?’.

Cậu ấy mím môi không nói, sau khi thở dài liền ôm lấy tôi: “Thôi bỏ đi, lần này tại anh không tốt, nhưng lần sau không cho phép em như vậy nữa, nghe chưa? Nếu còn có lần sau……..”. Nói đến đây thì cười gằn hai tiếng uy hiếp.

Tôi nhướn mày: ” Nếu lần sau vẫn như vậy thì sao”.

Cậu ấy chợt nở nụ cười, sau đó đè lên người tôi: “Ngày mai em sẽ biết”.

Kết quả ngày hôm sau tôi không thể dậy khỏi giường. Đồ khốn!

Hai chúng tôi cứ như vậy làm lành, nhưng nói thật lòng, cảm xúc của tôi sau lần đó vẫn bị ảnh hưởng. Bành Trí Nhiên mặt buồn rười rượi nói bạn học Trần Gia, anh đã nhận sai cũng đã hứa với em không có lần thứ hai, rốt cuộc phải làm thế nào em mới nguôi giận.

Tôi nhìn cậu ấy, buồn buồn: “Không phải, em không giận anh. Chỉ là nghĩ đến việc hai chúng ta ngay cả những việc bình thường các cặp đôi vẫn làm với nhau như hát chung một bản tình ca mà cũng không thể làm, em có hơi buồn lòng”.

Nghe tôi nói vậy cậu ấy yên lặng thật lâu, sau đó vò tóc tôi nói: “Ngốc ạ, yêu nhau có rất nhiều việc làm cùng nhau. Không hát KTV, chúng ta vẫn có thể làm việc khác”.

Tôi nói dù làm việc gì cũng chỉ có thể vụng trộm. Lẽ nào em có thể nắm tay anh đi trên đường, ngẫu nhiên trao nhau nụ hôn ngắn như bao cặp đôi khác?

Cậu ấy không trả lời, chỉ ôm trọn tôi vào lòng, để đầu tôi nằm gối lên đùi cậu ấy, ngón tay khẽ luồn vào mái tóc tôi, nói: “Trần Gia, chúng ta đến Hồng Kông du lịch một chuyến, em thấy sao?”.

“Hồng Kông?”.

“Ừ, Hồng Kông”. Cậu ấy nhéo mũi tôi. Năm 97 chẳng phải em từng nói muốn đến Hồng Kông sao. Đưa em đến thăm cảng Victoria”.
Bình Luận (0)
Comment