Người dịch: Cá VoiCon người tôi là kiểu người gặp chút chuyện nhỏ thôi đã cuống lên, nhưng một khi xảy ra chuyện lớn lại bình tĩnh vô cùng. Bình tĩnh đến nỗi khó tin.
Từ nhà vệ sinh đi ra tôi trở lại phòng khách tiếp tục cùng mọi người đánh bài, cho đến khi tàn cuộc vui ai về nhà nấy tôi mới nói chuyện này với Bành Trí Nhiên. Lúc trông thấy lọ KY đặt cạnh lọ kem dưỡng Vaseline, cậu ấy hơi sững sờ. Tôi vỗ lưng Bành Trí Nhiên, an ủi: “ Sẽ không sao đâu, mấy loại như KY đâu mấy người biết đến. Có thể chị anh không thấy mấy dòng chữ tiếng anh, hoặc có lẽ nhìn thấy cũng không hiểu. Nói không chừng sẽ không sao đâu”.
Bành Trí Nhiên ngây ngốc nhìn tôi. “Quên nói với em, chị gái anh tốt nghiệp ngành hộ lý……”
Kỳ thực tôi biết rất ít về hoàn cảnh gia đình Bành Trí Nhiên. Hai chúng tôi bên nhau lâu như vậy nhưng cậu ấy rất ít khi nói đến chuyện gia đình, chỉ biết mẹ cậu ấy là bác sĩ, ba là quân nhân đã về hưu. Cậu ấy còn có một ông chú thuộc trung tầng trong hệ thống công ty và một người chị gái lấy tên theo họ mẹ, gọi Phan Tiểu Nhã. Bành Trí Nhiên lấy tên theo họ ba. Tôi vẫn luôn cho rằng gia đình cậu ấy tương đối hoà thuận, đến nay mới biết quả thật mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
Bành Trí Nhiên nói mẹ cậu ấy không yêu ba cậu ấy, tuy vậy hai người họ vẫn rất yêu thương Bành Trí Nhiên. Năm đó bà học ngành y khoa ngay trong đơn vị của ba cậu ấy, bị ông đem lòng yêu mến. Khốn nạn nhất là sau khi trải qua kỳ thi đại học còn phải trải qua thêm một đợt sát hạch đầu vào. Ngày đó khi mẹ cậu ấy cầm được học bổng y khoa trên tay cũng là lúc lãnh đạo đơn vị tìm đến đề cập về chuyện hộ sự giữa ba mẹ Bành Trí Nhiên. Đại khái nói rằng nếu bà từ chối cuộc hôn nhân này thì tương lai sự nghiệp chắc chắn không thuận lợi. Chẳng còn cách nào khác, bà đành chấp thuận.
Nhưng hai người họ lớn lên trong môi trường khác nhau có lối suy nghĩ khác nhau định trước một cuộc hôn nhân không trọn vẹn. Khi Bành Trí Nhiên còn nhỏ ba cậu ấy thường xuyên vắng nhà, mẹ cậu ấy vì công việc trong bệnh viện nên luôn bận rộn, hai chị em họ hầu như do một tay bà ngoại nuôi lớn. Vậy nên trong ký ức tuổi thơ Bành Trí Nhiên, bà ngoại là người đối xử với cậu ấy tốt nhất. Bành Trí Nhiên nói bà ngoại cậu là người cực kỳ trọng nam khinh nữ. Thời đó mỗi tháng bà được nhận 18 tệ tiền lương hưu, sau khi lĩnh bà luôn mua bốn thứ: thuốc đau đầu, thuốc lá Chienmen, một quyển truyện tranh nhi đồng và vài chiếc lạp xưởng. Truyện tranh cho Bành Trí Nhiên, lạp xưởng để chia cho hai chị em, nhưng cậu ấy luôn được chia phần ít hơn, vì vậy trong đoạn thời gian đó chị ấy rất không thích đứa em trai này. Mãi cho đến khi cả hai trưởng thành, mối quan hệ hai người mới tốt dần lên.
Có lẽ đa số bậc phụ huynh đều mong muốn con cái đi theo con đường sự nghiệp của họ. Mẹ Bành Trí Nhiên vẫn luôn hy vọng chị gái cậu ấy trở thành một vị bác sĩ tốt như bà. Nhưng hai chị em từ nhỏ đã tự do phát triển, thành tích học tập bình thường, chị gái cậu ấy thậm chí còn không thi đỗ cấp ba, mẹ cậu ấy đành cho theo học trường nghề về hộ lý. Vấn đề là Phan Tiểu Nhã không hề thích nghề này, hơn nữa còn mang tâm lý phản nghịch tuổi dậy thì, thời đi học tương đối nổi loạn, chưa tốt nghiệp đã phá thai một lần. Sau khi tốt nghiệp làm việc trong bệnh viện được nửa năm, một ngày nọ sau khi tan làm chị nói với Bành Trí Nhiên chị nhìn thấy một người đồng tính nhập viện, có lẽ là trai bao, khi nhập viện cái lỗ phía sau ngay cả khép cũng không khép lại được. Chị nói bệnh viện quá dơ bẩn, bệnh gì cũng có vi khuẩn gì cũng gặp. Không lâu sau, thông qua mối quan hệ của bạn bè, chị xin vào được một công ty chứng khoán, làm tổng đài chăm sóc khách hàng, dựa vào sự thông minh nhanh nhẹn mà lên như diều gặp gió.
Vì vậy theo lời Bành Trí Nhiên nói, cho dù người khác không biết KY là gì, Phan Tiểu Nhã chắc chắn không thể không biết. Hơn nữa dựa vào trình độ nhanh nhạy của chị ấy, chắc chắn không bỏ sót dòng chữ nổi bật như vậy được.
Cho dù có lùi lại 1000 bước, cho dù Phan Tiểu Nhã thật sự không biết cái gì là nalsex, không biết thứ gì là KY, nhưng chị ấy thật sự có thể là kiểu người đa nghi, ôm một bụng hoài nghi trở về tra từ điển mấy từ đó!
Cả đêm hôm đó tôi và Bành Trí Nhiên đều mất ngủ.
Nói thật lòng chúng tôi bên nhau lâu như vậy nhưng chưa một lần nghĩ đến việc ngộ nhỡ có một ngày cha mẹ chúng tôi biết chuyện, chúng tôi sẽ phải đối mặt ra sao. Hoặc có lẽ chúng tôi đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt nên chưa nghĩ đến việc đó. Hoặc cũng có thể đây chính là minh chứng rõ ràng nhất chứng minh cả hai chúng tôi kỳ thực vẫn luôn trốn tránh trong tiềm thức. Con người ấy mà, luôn tự lừa dối bản thân rằng chỉ cần không nghĩ tới chuyện gì, chuyện đó sẽ không xảy ra. Nhưng điều gì phải tới sẽ luôn tới, bạn không thể trốn tránh cả đời.
Kết quả của một đêm sóng gió là ngày hôm sau vừa tới công ty tôi đã bị tin tức Trương Quốc Vinh nhảy lầu tự sát làm cho choáng ngợp. Cơ quan chức năng cho biết nguyên nhân chủ yếu đến từ việc anh không thể thoát được cảm xúc của nhân vật trong bộ phim “Dị độ không gian” mới quay xong, cộng thêm chứng trầm cảm diễn biến xấu dẫn đến hành động tự sát. Nhưng một vài nguồn tin bên lề lại nói anh vì xích mích tình cảm với Đường Đường nên mới nghĩ quẩn. Nhìn những dòng tin tức tràn ngập trên mạng ấy, tôi như bị người ta đánh cho một trận, bàng hoàng ngồi một lúc thật lâu, cuối cùng không thể kìm nổi liền lao vào nhà vệ sinh khóc một hồi.
Có lẽ sẽ chẳng ai biết được Trương Quốc Vinh trong lòng tôi khi đó có ý nghĩ đến nhường nào.
Trong mắt người bình thường, Trương Quốc Vinh chỉ là một ngôi sao có phong thái đẹp đẽ, mỗi bước đi mỗi lần di chuyển đề như mang theo ánh hào quang của muôn vàn ánh sao. Với tôi, hơn cả việc là một ngôi sao điện ảnh, Trương Quốc Vinh chính là người tiên phong. Anh là người đầu tiên dám công khai thừa nhận tính hướng bản thân trong giới showbiz Hồng Kông, dũng cảm đối diện với chính mình, dám chống lại những lời chỉ trích ác ý, luôn mỉm cười đối diện với cuộc sống và mọi người. Trương Quốc Vinh khiến tôi nhận ra rằng những người như chúng tôi vẫn có thể có cuộc sống tốt đẹp nhiều màu sắc và cao cấp hơn. Trương Quốc Vinh trong lòng tôi là lá cờ tiên phong, sừng sững đứng trên mảnh đất đồng tính tối tăm, đem đến cho chúng tôi ánh sáng giữa bầu trời u ám và thắp lên trong tôi ngọn lửa hy vọng, khiến tôi thật lòng chờ mong sẽ có một ngày tôi và Bành Trí Nhiên cũng có thể cùng nhau sóng vai dưới ánh mặt trời như anh và Đường Đường.
Vậy mà giờ anh đã nhảy lầu rồi!
Anh cứ vậy mang theo những đau thương buồn khổ, những uất ức người khác không thấu, thậm chí cả những vết nứt trong tình yêu nhảy xuống rồi! Ngay cả người như Trương Quốc Vinh đến cuối cùng vẫn phải chọn cái kết bi kịch như vậy kết thúc đời mình, vậy chúng tôi sẽ phải đối mặt với những thứ gì đây…..
Trong nháy mắt câu chuyện cổ tích tôi vẫn luôn ngưỡng mộ tan vỡ cả rồi. Tôi khóc không thể kìm lại được, mãi cho đến khi Bành Trí Nhiên gọi tới.
“Trần Gia! Trần Gia!”. Nghe thấy tiếng tôi nghẹn ngào trong điện thoại, cậu ấy nóng lòng gọi tên tôi liên tục.
“Sao vậy em? Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?”
“Trương Quốc Vinh….là thật….”. Tôi nghẹn ngào, cảm thấy có lẽ cậu ấy không hiểu tôi đã nói đến chuyện gì. Vậy nhưng Bành Trí Nhiên chợt im lặng, một lúc sau giọng cậu ấy khẽ vang lên.
“Đừng nghĩ lung tung, dũng cảm lên nào, chúng ta sẽ không như vậy. Em hiểu chứ?”.
Ngày hôm đó tâm trạng tôi thật sự rất tệ, đành xin nghỉ để về nhà. Buổi chiều sau khi biết tôi xin nghỉ, Bành Trí Nhiên liền trốn khỏi công ty về nhà với tôi, liên tục vỗ về động viên tôi. Nhưng hàng lông mày luôn nhíu chặt và ngữ khí không tự tin của cậu ấy nói với tôi kỳ thực cậu ấy cũng không yên lòng. Tôi dường như có thể nhìn thấy hiện thực đang cười nhạo chúng tôi. Tôi chợt cảm thấy khoảng thời gian ở Hồng Kông cùng Bành Trí Nhiên nắm tay nhau đi trên đường, trao nhau nụ hôn không cần lén lút chẳng qua chỉ là giấc mộng của tôi mà thôi.
Mà giấc mộng này đến lúc phải tỉnh rồi sao?