Năm Năm Ngứa Ngáy

Chương 10

Convert: Vespertine

Editor || Beta: Manh

Ngày hôm sau, khi tiết ngữ văn vừa kết thúc, Nhạc Dư gọi Trình Hoan ra ngoài phòng học.

Sợ cô bé đề phòng mình quá mức, Nhạc Dư cố gắng hỏi thật uyển chuyển, ai ngờ Trình Hoan lại vô thức kéo tay áo đồng phục xuống sau khi nghe xong.

Cô bé cúi đầu, nom có vẻ không muốn nói về đề tài này: "Cô... Cô ơi, em không sao đâu ạ."

"Nhưng..."

Nhạc Dư còn đang muốn nói gì đó thì chợt nhớ đến câu dặn dò của Hoắc Tuân. Anh bảo cô đừng quá để tâm tới chuyện này, dù sao Trình Hoan cũng chỉ là học sinh của cô mà thôi.

Cũng đúng.

Nếu Trình Hoan không chịu mở miệng thì cô đâu thể xen vào việc của người khác.

Những lời muốn nói nghẹn lại trong cuống họng, Nhạc Dư dịu dàng cười: "Em không sao là tốt rồi, nhưng nếu sau này có chuyện gì thì em có thể nói với cô nhé, không cần phải sợ đâu."

Trình Hoan sợ sệt, nâng mắt nhìn Nhạc Dư, bàn tay đang túm áo siết càng thêm chặt. Cô bé mím môi, nhẹ nhàng gật đầu: "Em biết rồi, cảm ơn cô ạ."

*

Vì giao tình đưa người về tận nhà, trước khi tan học, Lục Thương tìm Nhạc Dư, nói muốn mời cô ăn cơm.

Nhạc Dư nhìn vết thương trên mặt cậu, sau hai ngày, gò má của cậu đã bớt sưng, nhưng vẻ ngoài lại kinh người hơn lúc trước.

"Em muốn... mời cô sao?"

Lục Thương bình tĩnh gật đầu.

Nhạc Dư từ chối, "Làm gì có chuyện giáo viên để học sinh mời cơm chứ. Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, em không cần để ý như vậy đâu."

Hơn nữa, vì nể mặt Cao Vân nên cô mới không truy vấn sự kiện đánh nhau kia, cậu còn tưởng là chính mình có lý chắc?

Hôm nay Lục Thương lại chẳng hề dễ nói chuyện như ngày thường, cậu nhất quyết không chịu đi, còn mặt không đổi sắc nói dối: "Cô à, bố em nói em phải mời bữa này."

Nhạc Dư vẫn lắc đầu: "Nhưng cô không có thời gian đâu."

Dù Lục Thương cố chấp đến mấy cũng chỉ có thể bỏ cuộc.

Vì trên người vẫn còn thương tích, Lục Thương bước rất chậm. Nhìn bóng lưng cậu một hồi, chẳng biết vì sao những câu cảnh cáo của Hoắc Tuân lại chui vào tai Nhạc Dư.

Lục Thương thích cô sao?

Cô không nghĩ vậy.

*

Nhạc Dư chẳng hề kiếm cớ lấy lệ để từ chối Lục Thương khi cô nói là mình bận. Đêm nay Hoắc Tuân sẽ về, cô cũng đã hứa với anh là sẽ đi đón máy bay.

Trong 5 năm hẹn hò, Nhạc Dư rất ít khi làm những chuyện như vậy, bởi vì nếu lần nào cô cũng đi thì nhất định nhân viên sân bay sẽ nhớ rõ một nhân vật nhỏ bé như cô.

"Ây da, nhìn cái cô kia đi, lại tới sân bay đón bạn trai nữa kìa."

Nhạc Dư học mô phỏng lại cảnh đó, học xong thì tự mình cười bò, mà ngoài việc buồn cười, Hoắc Tuân còn cảm thấy xót xa. Tuy bọn họ đã hẹn hò rất lâu, nhưng thời gian ở cạnh nhau có thể đếm trên đầu ngón tay.

Tuy nhiên, đây lại là một vấn đề rất thực tế ----

Anh mà bỏ bê công việc sẽ không phải là Hoắc Tuân mà Nhạc Dư thích.

Máy bay hạ cánh vào 8 giờ tối, đúng 7 giờ, Nhạc Dư giẫm giày cao gót ra cửa, ngâm nga khắp cả đường đi, cô thấy rất vui vì biết tin Hoắc Tuân sẽ không phải bay xa trong một thời gian. Thế chẳng phải là cô có thể trực tiếp chờ ở anh nhà như trước mà không cần hy sinh mấy tiếng đồng hồ để tới đón anh sao?

Điều không hoàn mỹ chính là chuyến bay tối nay tới muộn một tiếng.

Nhạc Dư đã dành cả ngày ở trường học, khi kim đồng hồ vừa vượt qua số chín, cô ngáp một cái thật dài.

Trước khi ra cửa, nghĩ đến việc hai người sẽ trực tiếp làm tình khi về nhà, Nhạc Dư chẳng hề trang điểm, nên lúc nàycô lau sạch nước muối sinh lý nơi khóe mắt chẳng chút kiêng dè. Cô tới cửa hàng trà sữa ở phía sau và mua một ly, thỉnh thoảng lại cắn ống hút, ly trà sữa nhiều đá khiến dạ dày cô có phần khó chịu.

Chậm rãi uống được nửa cốc, di động rung lên, Hoắc Tuân nói anh đã đến nơi.

Cơn buồn ngủ tan biến, Nhạc Dư phấn chấn, cơ thể cầm đèn chạy trước não, tìm thùng rác rồi vứt ly trà sữa đi.

Hoắc Tuân luôn chê là thói quen sinh hoạt của cô không tốt, không cho cô làm cái này, không cho cô ăn cái kia, khiến cô uống trà sữa cũng phải như đánh du kích.

Cô phủi những giọt nước còn đọng trên tay, vừa ngẩng đầu lên là đã thấy Hoắc Tuân ngay lập tức. Anh không chỉ dễ nhận dạng mà còn cực kỳ bắt mắt, luôn là người nổi bật nhất trong đám đông, cô chẳng cần phải gắng sức để tìm anh bao giờ.

Người ở phía sau Hoắc Tuân cố tình bước chậm lại để cho ông chủ nhà mình không gian riêng. Hoắc Tuân ôm eo Nhạc Dư, hơi lùi lại một chút, đoạn hỏi: "Trên người anh có mùi gì lạ không?"

Nhạc Dư nghiêm túc hít hà rồi nịnh nọt nói: "Có mùi soái ca!"

Hoắc Tuân cười cười, nhéo mũi cô, "Mũi em thính thật đấy."

Hành trình từ sân bay Bắc Hoài đến khu chung cư Vọng Sơn mất khoảng 40 phút, trong 40 phút này, Nhạc Dư bị ôm hôn sờ mó đến mơ màng. Khi xuống xe, chân như nhũn ra, nếu không có Hoắc Tuân làm điểm tựa thì cô đã sớm ngã sấp mặt.

"Anh ôm chặt chút đi."

Hoắc Tuân nghe lời làm theo, mồm miệng lại gợi đòn như cũ: "Em yếu quá đấy."

"Nếu anh chê em thì lát nữa đừng nhào lên giường của em."

Hoắc Tuân nhướng mày: "Ai bảo em là chúng ta nhất định phải lên giường?"

Sự thật chứng minh, chiến trận tối hôm đó không diễn ra trong phòng ngủ, mà là tại phòng bếp.
Bình Luận (0)
Comment