Năm Năm Ngứa Ngáy

Chương 2

Convert: Vespertine

Editor || Beta: Manh

Cơ thể Hoắc Tuân nóng hầm hập, khi cái lạnh dán lên phía sau lưng, mí mắt anh giật giật, mắt còn chưa mở đã xoay người ôm lấy cơ thể gần như trần trụi kia.

"Sao lạnh thế này?"

"Em mắc mưa." Nhạc Dư khịt mũi, cuộn chân lên, bàn chân luồn xuống dưới vạt áo ngủ mềm mại, cọ lên bụng Hoắc Tuân. Nơi ấm áp nhất cơ thể anh lập tức sưởi ấm lòng bàn chân cô.

Dường như Hoắc Tuân không phát hiện ra điều này, một tay anh túm chặt hai mắt cá chân mảnh khảnh của Nhạc Dư, tay kia sờ mái tóc dài, quả thực có chút ẩm ướt, "Em đi sấy tóc đi."

Nhạc Dư lắc đầu, hỏi, "Anh về từ lúc nào thế?"

"Lúc gọi cho em khi vừa xuống máy bay."

"Sau đó tới đây tìm em ngay sao?" Nhạc Dư vừa nói vừa cởi áo thuận theo tay anh, "Em cứ tưởng ngày mốt anh mới về, biết thế em qua bên kia luôn rồi."

"Bên kia" là nhà của Hoắc Tuân, một căn hộ lớn hơn cái ổ của cô gấp mấy lần. Nơi đó quá rộng, hai người ở còn được, nhưng nếu chỉ có một người thì có vẻ trống trải. Bởi vậy, chỉ cần Hoắc Tuân đi công tác, Nhạc Dư sẽ tung tăng về đây ở mấy ngày. Khi Hoắc Tuân trở về, cô lại tung tăng tới căn hộ lớn để ở cùng anh.

Biết rõ thói quen của cô, lần này trở về trước hai ngày, Hoắc Tuân chẳng thèm về nhà mà chạy thẳng đến đây.

Anh "Ừ" một tiếng như đáp lời, hiển nhiên không muốn nói gì nữa. Anh kéo chân Nhạc Dư xuống, cơ thể hai người lập tức dính sát vào nhau. Gấp gáp xoa bóp cặp mông căng tròn, đầy đặn của Nhạc Dư, anh cúi đầu cắn lên đầu v* mềm mại cách một lớp áo lót.

"Đừng cắn, cởi áo ra giúp em đã."

Bàn về việc cởi áo lót, Hoắc Tuân còn lưu loát hơn cả cô, chỉ trong nháy mắt, hai bầu ngực đã thoát khỏi trói buộc.

Nhạc Dư thích Hoắc Tuân hôn lên đầu v* của mình trước khi tiến vào, cũng hưởng thụ những cái liếm mút của anh. Ở bên nhau năm năm, bọn họ chẳng cần nhiều lời cũng biết đối phương muốn gì.

Cô vòng chân qua eo anh, nâng cao thân dưới, môi âm hộ có chút ẩm ướt đón hùa quy đầu của anh, lên xuống vài lần, cả hai đều ướt dính.

Chân nhạc Dư dạng rộng thêm một chút, nhẹ nhàng xoa tai Hoắc Huân, "Anh vào đi."

Tầng tầng lớp lớp thịt hoa đã ướt đẫm, Hoắc Tuân tách môi hoa ra, đâm thẳng vào bên trong. Bàn tay anh xoa nắn âm vật, vừa đâm vừa xoa, dịch chảy nhiều hơn cả sương xuân, gột rửa cây gậy th*t cứng rắn.

"Chính chỗ đó đó", Nhạc Dư nâng cao bầu ngực, núm vú hồng nhạt sưng như hạt đậu, cô không ngừng cọ xát da thịt nhẵn nhụi để giảm bớt sự ngứa ngáy, "Mạnh một chút."

Hoắc Tuân nghe lời mà động, hung hăng nhắm vào điểm mẫn cảm trong huyệt hoa của cô. Anh mạnh mẽ làm tình, nước bắn tung tóe khiến nơi giao hợp trở nên lầy lội như gặp mưa lớn, từng sợi lông mu ướt át bị cuốn vào trong huyệt hoa khiến Nhạc Dư vừa đau vừa sướng.

Ba tuần không làm tình, Nhạc Dư đã lên đỉnh hai lần nhưng Hoắc Tuân vẫn còn muốn. Anh lật người Nhạc Dư, đặt gối dưới bụng cô, bạnh mông cô ra, cắm gậy th*t đang đeo bao vào huyệt hoa.

Bên trong trơn chặt, càng làm càng sướng, chỉ có chút không thoải mái vì cách một lớp bao cao su.

Nhạc Dư bị đâm lao về phía trước, đầu v* bị đè, cô gạt tóc rối trên sống mũi về phía sau, vô thức áp eo xuống, nâng cặp mông vểnh lên, tiếng trứng dái đánh lên bờ mông vang dội. Cô rầm rì muốn nói chuyện, nhưng chỉ thốt lên ba chữ thôi cũng gập ghềnh đứt quãng, cổ họng khô khốc, chỉ có thể mặc anh cuốn mình vào vòng xoáy tình dục.

"Có nhớ anh không?"

Khi hỏi chuyện, Hoắc Tuân đột nhiên đâm sâu vào trong, Nhạc Dư rên rỉ thật lâu mới qua quýt gật đầu nói nhớ. Anh cười sung sướng, động tác lại chẳng hề dịu dàng, thế công vừa nhanh vừa mạnh, kéo theo cả thịt huyệt quyến rũ chôn sâu trong vách hang ra: "Anh cũng nhớ em lắm."

Hễ cứ rảnh rỗi là lại nhớ cô, chẳng biết người phụ nữ này đã hạ cổ gì cho anh nữa.

Lại ra vào trăm cái, huyệt hoa chặt chẽ, cảm giác muốn bắn chợt kéo đến. Hoắc Tuân rên rỉ, đột nhiên đè mông Nhạc Dư, mười ngón tay vùi sâu trong cánh mông mềm mại. Giữa lúc eo không ngừng đong đưa, anh bắn tinh dịch đặc sệt vào bên trong.

Khi tinh dịch tụ trĩu đỉnh bao, thần kinh Nhạc Dư lơi lỏng, lập tức lên đỉnh một lần nữa.

*

Sau khi tắm rửa, hai người ôm nhau nghỉ ngơi. Nhạc Dư nằm trong lòng Hoắc Tuân, hỏi: "Lần này anh ở nhà được bao lâu?"

Hoắc Tuân: "Hai ngày."

Vì bận rộn công việc, thời gian Nhạc Dư và Hoắc tuân ở bên nhau gần như có thể hình dung bằng từ "eo hẹp". Thường thường, cả hai còn chưa kịp ôm nóng người thì Hoắc Tuân đã bay mất.

Hai ngày đã là một điều rất xa xỉ, mắt Nhạc Dư sáng lên: "Hai ngày cơ á?" Sau đó, ánh sáng lụi tắt, "Ôi, nhưng em lại bận lên lớp mất rồi."

Giáo viên chủ nhiệm không tự do bằng giáo viên bộ môn.

Hoắc Tuân an ủi cô: "Đáng nhẽ anh cũng phải tới công ty trong hai ngày này đấy." Ngụ ý là, cho dù cô rảnh thì chưa chắc anh đã có thời gian, cô không cần phải tự trách bản thân mình.

Nhạc Dư đẩy mặt anh ra: "Thà anh đừng nói còn hơn." Ngoài miệng chê bai, người vẫn ôm dính lấy anh.

Cô ngáp một cái: "Em mệt rồi."

"Ngủ đi, mai anh sẽ gọi em dậy."

Nhạc Dư lẩm bẩm: "Còn chưa biết là ai gọi ai đâu."

Sau khi trở thành giáo viên chủ nhiệm, cô cần mẫn hơn hẳn, nhưng Hoắc Huân đi công tác nửa tháng đương nhiên không biết điều này.

Lúc nào anh cũng bận rộn như vậy.

Editor: Truyện H tưởng không khó mà khó không tưởng luôn, đặc biệt là H Trung, từ ngữ vừa phải tinh tế vừa phải thực tế để thể hiện chất H, vốn từ còn phải đa dạng để thay đổi ngôn ngữ vì lặp từ khá nhiều (QAQ).
Bình Luận (0)
Comment