Raw: Vespertine
Edit || Beta: Manh
Tuy vết thương không nghiêm trọng lắm, nhưng khi duỗi thẳng thì ngón tay vẫn nhói đau.
Hoắc Tuân dọa bảo không dưỡng thương tử tế thì xương sẽ rạn, tiện thể băng ngón tay Nhạc Dư kín mít, "Thế này sẽ không đau nữa."
"Nhưng bất tiện lắm."
Anh bọc tầng tầng lớp lớp băng gạc, cô thậm chí còn chẳng trông thấy ngón út của mình.
"Em muốn lấy gì thì bảo anh, có gì đâu mà bất tiện."
Vì muốn chăm sóc Nhạc Dư, Hoắc Tuân làm việc luôn tại về nhà.
Cô vốn định phản đối, song anh đột nhiên ra hiệu cho cô giữ yên lặng, chỉ chỉ màn hình máy tính, cô hiểu ý gật đầu, không tiếp tục nói chuyện mà chuyên tâm đọc sách.
Anh lẳng lặng cong khóe môi, nói với màn hình: "Bắt đầu đi."
Nhạc Dư vẫn luôn cảm thấy giọng Hoắc Tuân rất êm tai, rõ ràng, tựa như dòng suối trong nơi khe núi, nghe nhiều thì thấy tinh thần sảng khoái, còn có thể thôi miên người khác.
Chưa đọc được mấy trang, mắt đã xon xót, cô lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nghiêng khi đang làm việc nghiêm túc của Hoắc Tuân để giữ tỉnh táo.
Người đàn ông của cô đúng là vừa đẹp trai vừa xuất sắc.
Mũi cô ngưa ngứa, không nhịn được mà hắt xì thật to. Hoắc Tuân nâng mắt, thấy Nhạc Dư che kín miệng đang khiếp sợ nhìn mình.
Hoắc Tuân còn chưa kịp bảo "Không sao" thì cô đã hoảng hốt vọt ra khỏi phòng làm việc, sau khi cửa phòng khép lại, anh thoáng nghe thấy tiếng hắt xì.
Anh che trán, nhìn về phía mười mấy người đang câm nín sau màn hình, lạnh lùng mở miệng: "... Dừng lại làm gì? Tiếp tục đi."
Nhạc Dư cảm thấy quá mất mặt, Hoắc Tuân dỗ thế nào cũng không chịu chui ra khỏi chăn, anh dở khóc dở cười: "Thực sự không sao mà, chẳng có ai cười em đâu, bọn họ chỉ khá là... Kinh ngạc mà thôi."
Thật lâu sau,
Nhạc Dư mới buồn bực hỏi: "Không phải lần này anh họp với trụ sở chính sao?"
Hoắc Tuân khựng lại, đột nhiên cảm thấy chuyện khó giải quyết hẳn lên, anh không muốn cô nghĩ nhiều nên vẫn nhẹ nhàng bảo: "Thì đúng là thế thật, nhưng không sao đâu, em đừng lo."
Nhạc Dư lộ ra một đôi mắt từ trong chăn, "Liệu họ có nói lung tung gì không?"
"Không đâu."
Bởi vì dù bọn họ không nói, biên bản cuộc họp cũng sẽ được trình lên cấp trên.
Nhạc Dư nhăn mặt bò ra khỏi chăn, ngồi lên đùi Hoắc Tuân: "Em sợ anh bị mắng."
"Làm gì đến mức đó, cùng lắm là họ thấy tò mò, suy đoán xem mẫu người nào có thể mê hoặc được anh thôi."
Nhạc Dư hôn anh, "Thế thì được."
Hoắc Tuân đáp trả nụ hôn, bàn tay mò vào váy ngủ, bóp cánh mông trơn mềm của Nhạc Dư, tay khẽ tăng lực, Nhạc Dư mẫn cảm rên lên, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của anh.
Bờ môi hai người tách ra, một sợi chỉ bạc treo leo giữa không trung, cô phất tay: "Em đang bị thương đấy."
Hoăc Tuân hoảng hốt hai giây, sau đó buột miệng nói xằng: "Chồng em thật đáng sợ, không ngờ anh ta lại dám đối xử với em như vậy!"
Nhạc Dư ngớ ra: "... Anh đang nói gì thế?"
Hoắc Tuân không trả lời, xốc cao váy ngủ, cọ mũi lên ngực cô, vừa hôn vừa nói: "Anh đây sẽ " yêu thương" em thật nhiều. Nhân lúc chồng em còn chưa về, hai ta tốc chiến tốc thắng đi."
Cuối cùng Nhạc Dư vỡ lẽ, hóa ra anh đang chơi trò yêu đương vụng trộm. Liên tưởng tới chuyện xảy ra vào ban ngày, cô thầm nghĩ, nói cái là thực thi luôn, người này tích cực quá rồi đấy!
"Thế anh đừng đè lên tay em nhé."