"Hy vọng không phải như ta nghĩ."
Kỳ Niệm Nhất tựa lưng vào xe ngựa lắc lư, nghe tiếng Doanh Hạ hít thở bên tai.
Tây Kinh sao?
Từ sau khi phụ hoàng qua đời nàng cũng chưa từng trở về đó.
"Vậy hiện giờ ngươi tính thế nào, có về Thương Hoàn nữa không?"
Với thân thủ của nàng, cho dù hiện giờ tu vi bị phong bế thì cũng không khó để rời khỏi một đội xe toàn là phàm nhân như thế này, nhưng Phi Bạch cảm nhận được, sau khi nàng nghe xong những chuyện vừa rồi, tất nhiên sẽ không muốn quay về Thương Hoàn nữa.
Kỳ Niệm Nhất không đáp, Phi Bạch trong lòng liền hiểu:
“Một khi đã như vậy, không bằng theo bọn họ đến Tây Kinh. Nguyên nhân tu vi ngươi bị phong bế là do vết thương ở ngực làm nghẽn linh huyệt, cần y tu có tu vi ít nhất Nguyên Anh cảnh trở lên giúp ngươi đả thông mới có thể hồi phục tu vi, đến Tây Kinh có lẽ sẽ tìm được y tu Nguyên Anh cảnh."
Kỳ Niệm Nhất tựa vào vách xe, nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Chốc lát sau, bên người nàng lóe lên ánh sáng mà chỉ mỗi mình nàng nhìn thấy.
Phi Bạch yên lặng xuất hiện bên cạnh nàng.
Kỳ Niệm Nhất liếc nhìn hắn một cái, cười khẽ: "Không ngại chật sao?"
Phi Bạch giật giật tay áo, một nửa cơ thể trong suốt của hắn đan xen lên người nàng.
Ngày thường nhìn hắn chỉ thấy khuôn mặt hắn lộ ra kiếm ý lạnh thấu xương.
Đêm nay trong bóng tối mới thấy được ánh mắt ẩn chứa bao dung đằng sau vẻ bề ngoài sắc bén đó.
Trước đây Kỳ Niệm Nhất từng nghĩ, một thanh kiếm có thể có được kiếm linh là chuyện vô cùng may mắn.
Giờ phút này nàng lại cảm thấy, bản thân mình có thể có được kiếm linh mới là điều may mắn.
.....
Đã rất lâu không ở trong hoàn cảnh như thế này, Kỳ Niệm Nhất cả đêm không ngủ.
Vào sáng sớm, mành xe ngựa bị người khác thô bạo xốc lên, một rương đồ ăn được ném vào trong, người bên ngoài hét to vào bên trong xe:
"Đừng có uống nhiều nước, lát nữa hết người này đến người khác đòi đi vệ sinh."
Kỳ Niệm Nhất nhìn những thiếu nữ đang say giấc trên xe bất thình lình giật mình tỉnh giấc, từng người một nhào tới cướp đồ ăn.
Lại nhìn thấy Doanh Hạ ôm hai phần đồ ăn, mỗi bên cắn một ngụm, sau đó cười khan vài tiếng, ngượng ngùng ngẩng đầu hỏi nàng: "Thật xin lỗi Y Y, ta quên mất ngươi, ngươi có muốn ăn không?"
Sắc mặt Kỳ Niệm Nhất có chút khó coi, lắc đầu nói: "Ngươi ăn đi."
Cuối cùng nàng đã hiểu vì sao Doanh Hạ lại chiếu cố nàng như vậy.
Lúc Kỳ Niệm Nhất đẩy mành xe nhảy xuống đất thì trời cũng đã sẩm tối.
Kỳ Niệm Nhất quay đầu lại, nhìn thấy phía sau cách đó không xa có một chiếc xe ngựa, tính ra một nhóm này có hơn ba mươi thiếu nữ.
Giữa hai chiếc xe ngựa có một nam tử trung niên mặc đạo bào màu chàm đang đứng đó, người nọ mày rậm mắt dài, tay vân vê một cây phất trần, khuôn mặt bình thường, nhưng cách ăn mặc ngược lại thật sự có vài phần tiên phong đạo cốt.
Ngẫm lại thì đây chắc là Từ sư trong miệng Doanh Hạ.
[Kẻ lừa đảo trong giang hồ / Buôn người - Từ Nhị Cẩu]
Kỳ Niệm Nhất chợt nghĩ, nếu là nàng chắc chắn cũng sẽ không nguyện ý để người ta gọi mình bằng cái tên này.
"Nhìn tiểu nương tử cũng không giống người có xuất thân nghèo khổ." Từ Nhị Cẩu vừa vuốt râu vừa nói.
Ở trước mặt hắn ta, Kỳ Niệm Nhất không thể thuận miệng nói linh tinh như với Doanh Hạ được, thế nên nàng nói:
"Không dối gạt ân nhân, trong nhà đúng thật có chút tiền, nhưng mấy ngày trước ta gặp nạn, hai chữ nghèo khổ cứ thế theo sát không rời, vô cùng chật vật, đã khiến ngài chê cười rồi."
Kỳ Niệm Nhất bịa ra cho mình một xuất thân vô cùng hoàn hảo, nếu ngẫm kĩ chắc sẽ có lỗ hổng, nhưng để lừa gạt Từ Nhị Cẩu trong khoảng thời gian ngắn cũng không phải việc gì khó.
Từ Nhị Cẩu rung đùi đắc ý:
"Tiểu nương tử trẻ tuổi xinh đẹp nhường này lại gặp phải đại nạn, thật đúng là làm người khác đau lòng, không bằng đi theo chúng ta đến Tây Kinh?"
Trong lòng hắn thầm nghĩ [Cũng may, tuy nàng ta xuất thân khấm khá nhưng lại rất dễ bị lừa, bằng không ta thật sự lo lắng nàng ta sẽ xúi giục những người khác cùng nhau bỏ trốn.]
"Xin hỏi Từ sư, Thanh Dương đạo trưởng chọn thuốc dẫn cho công chúa có tiêu chuẩn gì không? Làm sao có thể coi là hợp mệnh với công chúa?"
Từ Nhị Cẩu khoác lên dáng vẻ tiên phong đạo cốt, đạo mạo nói:
"Thiên cơ bất khả lộ sao có thể dễ dàng nói ra, nếu mỗi người đều có thể tiết lộ thiên cơ, lại lợi dụng điều đó can thiệp vào một số chuyện, chẳng phải là sẽ nhiễu loạn số mệnh của người khác hay sao?"
Kỳ Niệm Nhất gật đầu: "Từ sư nói rất hay."
Trong lòng cũng thấy buồn cười.
Ngay cả bọn giang hồ bịp bợm cũng hiểu rõ đạo lý này, vậy mà vị Quỷ Cốc Thiên Cơ Tử kia cùng Ngọc Hàn Sanh lại không hiểu.
Vậy là Kỳ Niệm Nhất và Từ Nhị Cẩu, một người muốn quá giang xe đến Tây Kinh để điều tra thực hư, một kẻ lại muốn lừa gạt người vô tội, cả hai vô cùng thuận lợi kết thành quan hệ hợp tác.