Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 105 - Chương 105.

Chương 105. - Chương 105. -

Không chỉ thế, Kỷ Niệm Nhất còn nghe thấy Phi Bạch ở bên cạnh cũng hít khí lạnh.

Kỳ Niệm Nhất quay đầu, bắt gặp ánh mắt phức tạp của Phi Bạch.

Hắn nói: “Hiện tại ta đã tin ngươi là công chúa hoàng thất.”

Người bình thường làm sao có thể tiêu xài phung phí như vậy?

“Nhưng dường như vẫn chưa có ai đến mở cửa?” Phi Bạch chỉ vào cánh cửa vẫn khép chặt như cũ.

Kỳ Niệm Nhất mỉm cười, cao giọng nói:

“Đáng tiếc, xem ra Nguyệt Hạ Thính Phong Lâu không muốn lấy tiền của ta, thế đành cáo từ.”

Tuy miệng nói như vậy nhưng nàng vẫn đứng yên bất động trước trận pháp, ngón tay mảnh khảnh nhặt lại linh thạch vương vãi, bỏ trở lại trong túi.

Động tác của nàng rất chậm, mang theo chút thờ ơ lãnh đạm, như thể nàng không đặt số tiền nhỏ này vào mắt.

[Sư huynh, sư huynh! Không được, quy củ trong lâu không thể làm trái!]

[Buông ra, đừng cản ta! Quy củ gì chứ? Hôm nay ta sẽ dạy ngươi biết, ở trong lâu chúng ta tiền chính là quy củ lớn nhất!]

Khi Kỳ Niệm Nhất chậm rì rì nhặt được tầm một phần tư linh thạch, cánh cửa rầm một tiếng mở ra.

Hai nam tử trẻ tuổi từ trong bước ra, trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp chỉ để lộ tám cái răng, hoàn toàn không nhìn ra một phút trước vẫn còn đang tranh chấp có nên mở cửa cho nàng hay không.

Nam tử lớn hơn ngấm ngầm đá mông sư đệ, một bên ra hiệu cho hắn còn không mau qua đó nhặt linh thạch, một bên vội tiến lên nghênh đón Kỳ Niệm Nhất, miệng liến thoắng nói:

“Xin thứ lỗi, vừa nãy chúng ta ở trên cao nên không nghe thấy, để quý khách chờ lâu, Dung Tam nhận lỗi với ngài, xin ngài rộng lòng tha thứ.”

Kỳ Niệm Nhất đứng lên, vỗ vỗ tay áo, khẽ mỉm cười với Phi Bạch đang trợn mắt há hốc mồm.

Ba trăm linh thạch cực phẩm là có thể mua đứt Tiêu Dao Du ba mươi ngày.

Thế còn sợ không dùng được tiền gõ cửa Nguyệt Hạ Thính Phong Lâu chắc?

Phi Bạch lơ lửng đi theo sau nàng vào trong, đau xót nói:

“Không nghĩ tới tu tiên giới ba trăm năm sau lại thấy tiền sáng mắt, không có nguyên tắc như thế này.”

Sau đó Kỳ Niệm Nhất đưa cho hắn một túi linh thạch, hắn liền im bặt.

Kiếm linh cũng có thể hấp thu linh thạch.

Phi Bạch móc ra một viên cắn thử, an ủi chính mình: Không sao, bọn họ là phu thê được hỏi cưới đàng hoàng, hơn nữa theo tiêu chuẩn trong giới kiếm linh của hắn, nhận chủ tức là đã định khế ước thành hôn, nên thế này cũng không xem như hắn bị bao dưỡng.

Tuy rằng trong giới kiếm linh vẫn chưa có quy chuẩn về việc xác lập mối quan hệ giữa kiếm chủ với kiếm linh. Nhưng xét thấy giới kiếm linh tạm thời chỉ có mỗi kiếm linh là hắn, hắn nói cái gì chính là cái đó, cho nên không sao cả.

Linh thạch ngon hết sẩy.

Kỳ Niệm Nhất được Dung Tam dẫn thẳng đến chỗ dành cho khách quý trên lầu hai, trong phòng hương trà thoang thoảng, khi nàng bước lên lầu hai, dưới chân có chút lực cản, mơ hồ hiện lên ánh sáng của một bàn trận.

Kỳ Niệm Nhất điềm tĩnh nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Dung Tam.

Người của Nguyệt Hạ Thính Phong Lâu, chưa nói cái khác thì ánh mắt cũng thật sự rất độc. Dung Tam dẫn nàng đến phòng chuyên dụng cho khách Kim Đan cảnh.

Phương thức thu phí của Nguyệt Hạ Thính Phong Lâu cũng nổi tiếng như đường dây tin tức của bọn họ.

Trúc Cơ là tiêu chuẩn vào lâu, từ Trúc Cơ trở lên, tu vi cảnh giới càng cao, giá cả giao dịch càng lớn.

Tu sĩ Kim Đan cảnh nếu muốn ở chỗ này giao dịch, mức giá khởi điểm từ một trăm linh thạch trung phẩm.

Dung Tam nhìn Kỳ Niệm Nhất như đang nhìn một mỏ linh thạch phát sáng, nụ cười bất di bất dịch:

“Không biết quý khách đến đây là muốn hỏi gì?”

Kỳ Niệm Nhất giơ ba ngón tay: “Hỏi ba chuyện.”

Nàng ném một túi linh thạch xuống, Dung Tam vội vàng ôm vào lồng ngực: “Ngài cứ hỏi, quy củ ở Nguyệt Hạ Thính Phong Lâu chính là nhận tiền xong hỏi gì đáp nấy.”

Bình Luận (0)
Comment