Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 107 - Chương 107.

Chương 107. - Chương 107. -

Phi Bạch bay sau lưng Kỳ Niệm Nhất, gần đây hắn rất thích thắt bím tóc cho nàng, hắn thường xuyên đánh rối tóc nàng rồi tết lại thành từng lọn nhỏ, Kỳ Niệm Nhất không biết làm vậy thú vị ở chỗ nào nhưng cũng mặc kệ hắn.

Phi Bạch một bên nghịch tóc của Kỳ Niệm Nhất, một bên nói:

“Ngươi thiên tư trác tuyệt, mặc dù ở nơi có nhiều thiên tài như Thương Hoàn, ngươi cũng bộc lộ ra tài năng vượt trội của mình, xung quanh có biết bao anh tài tụ tập, được tiếp xúc với vô số nhân vật nổi danh khắp năm châu, dĩ nhiên cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cho dù là ba trăm năm trước, người có thể phi thăng đến Nguyên Anh kỳ cũng đã có tư cách được tôn kính gọi một tiếng đại năng. Càng đừng nói tu vi Nguyên Anh sơ kỳ có thể đảm nhận chức vụ chưởng môn trong một tông môn thực lực vừa và nhỏ ở Trung Châu.”

Kỳ Niệm Nhất trầm tư một lát: “Là do ta tầm nhìn hạn hẹp.”

Thừa dịp Kỳ Niệm Nhất không chú ý, Phi Bạch lén buộc sợi dây tơ hồng trên cổ tay mình vào đuôi tóc nàng, nhẹ giọng nói: “Không phải tầm nhìn hạn hẹp, mà là kiếm chủ ngươi có tầm nhìn cao.”

Thương Hoàn là thiên hạ đệ nhất tông, chưởng môn Thương Hoàn hiện giờ là Thái Hư Cảnh viên mãn, bọn họ đều đứng quá cao, tầm mắt tự nhiên cũng cao theo.

Kỳ Niệm Nhất được hắn an ủi thành công, quay đầu nhìn Phi Bạch:

“Ta cảm thấy ngươi càng ngày càng có cảm giác giống thê tử hiền lương thục đức.”

Nàng đi Vô Vọng Hải tìm thần kiếm vốn là theo lệnh sư tôn, không nghĩ tới lại gặp niềm vui ngoài ý muốn như Phi Bạch.

Phi Bạch dừng một chút, hắn hiểu rõ thế nào là thê tử tốt trong miệng loài người, sau khi ý thức được, lỗ tai Phi Bạch chậm rãi đỏ lên, hắn ho nhẹ một tiếng:

“Đây không phải điều ta nên làm sao?”

Tuy rằng chưa chính thức thành hôn, nhưng dù sao cũng đã lập khế ước, hắn gánh vác trách nhiệm của một hôn phu là chuyện nên làm.

Dù sao kiếm chủ cũng là nữ hài tử đến cửa cầu hôn, hắn chủ động một chút cũng không ngại gì.

Kỳ Niệm Nhất thật lòng khen ngợi:

“Có được một cộng sự như ngươi đúng là may mắn.”

Phi Bạch nghe xong cảm thấy có chút không đúng, nào có ai gọi vị hôn phu là cộng sự. Nhưng ngẫm lại tính tình của Kỳ Niệm Nhất, có lẽ là xưng hô yêu thương độc đáo của nàng, kể từ đó hắn liền cảm thấy hai chữ cộng sự êm tai hẳn.

Sau khi xuống xe ngựa, một đám thiếu nữ trạc tuổi nhau được Từ Nhị Cẩu dẫn vào trong, lúc này mọi người đều kinh ngạc phát hiện, thiếu nữ trong đạo quán còn nhiều hơn trong tưởng tượng của các nàng.

Nhìn quanh thì thấy có ít nhất hơn một ngàn người, đều là người từ khắp nơi trên lãnh thổ Dục triều đến đây, bọn họ đang chờ để cung cấp thuốc dẫn cho công chúa, đón chờ một tiền đồ rộng mở.

Nhưng trong đạo quán cũng có một vài người có thái độ không tốt với các nàng, có vài người tiến lên, nhân cơ hội hỏi những thiếu nữ đã ở đây lâu hơn:

“Chúng ta phải đợi bao lâu mới có thể được xem mệnh?”

Trong góc có một cô nương tuổi còn khá nhỏ, rụt rè hỏi:

“Tỷ tỷ của ta khi nào mới có thể trở về, tỷ ấy được công chúa chọn trúng cho nên không cần Tiểu Tuyết nữa sao?”

Một thị nữ mặc áo xanh trong đạo quán trừng mắt nhìn cô bé:

“Không phải đã nói cho các ngươi biết quy củ rồi sao? Đã đến đây thì không được phép hỏi linh tinh.”

Ánh mắt của thị nữ mặc áo xanh lạnh đến đáng sợ, cho dù là mắt của lão ma ma ở trong cung nhiều năm cũng không có sức uy hiếp bằng nàng.

Kỳ Niệm Nhất đứng sau lưng các nàng, dùng Thiên Nhãn quan sát.

[Ám vệ của An Vương - Thất Ảnh - Kim Đan cảnh trung kỳ]

An Vương?

Kỳ Niệm Nhất nghĩ nửa ngày mới nhớ ra hình như bản thân thật sự có một vị vương thúc như vậy.

Bình Luận (0)
Comment