Trong đêm khuya, Kỳ Niệm Nhất chỉ vào thị nữ, giọng nói run rẩy:
"Tam, tam sư huynh?!"
Cung Lăng Châu giật khăn che mặt xuống, ánh mắt nhìn Kỳ Niệm Nhất giống như muốn giết người.
Sau khi Kỳ Niệm Nhất nhịn không được hô lên thì lập tức ngậm miệng lại.
Bóng đêm tĩnh lặng cũng không thể che lấp được dung nhan xinh đẹp và sắc sảo của Cung Lăng Châu, đuôi mắt hắn ửng hồng, giữa trán là ma văn đỏ thẫm uốn lượn như thân cây thược dược, rực rỡ như muốn đốt cháy đêm đen, đôi mắt phượng long lanh sóng nước, giờ phút này như ngọn lửa lay động, diễm lệ chói mắt.
Hơn nữa còn là ngọn lửa của phẫn nộ.
Kỳ Niệm Nhất tỉ mỉ quan sát một phen, gật gù nói: "Tam sư huynh, bộ quần áo này cũng hợp với huynh đấy."
Trang phục thị nữ của An Vương Phủ là màu hồng nhạt, bình thường Cung Lăng Châu thích mặc đồ đen để giấu bớt sự xinh đẹp của mình, lúc này mặc vào trang phục thị nữ màu hồng nhạt của An Vương Phủ, chỉ cần ba phần đã đủ tôn lên vẻ đẹp sắc nước hương trời của hắn.
Nhưng theo Kỳ Niệm Nhất, Tam sư huynh của nàng hợp màu đỏ tươi diễm lệ nhất.
Nhưng nàng không dám nói những lời này, bằng không chắc chắn sẽ bị Cung Lăng Châu đánh cho một trận tơi bời.
Hết cách rồi, tu vi thua kém quá nhiều, nàng đánh không lại.
Quả nhiên, sau khi Cung Lăng Châu giật khăn che mặt xuống thì nghênh ngang đi tới, động tác thô bạo làm cho bộ váy áo màu hồng nhạt toát lên vẻ mạnh mẽ hùng hổ, hắn chống nạnh, áp sát nhìn Kỳ Niệm Nhất:
"Chuyện hôm nay nếu như muội nói ra ngoài, ta sẽ không giúp muội giấu chuyện muội lén uống hết rượu trong kho của đại sư huynh còn để nhị sư huynh gánh tội thay đâu."
Kỳ Niệm Nhất lập tức đổi sang một nụ cười chân thành: "Tam sư huynh, huynh yên tâm, chắc chắn ta sẽ không nói cho người khác biết chuyện huynh mặc nữ trang giả làm thị nữ An Vương Phủ đâu."
Nàng giơ ngón tay lên đảm bảo: "Ta cũng đảm bảo sẽ không cười huynh."
Phi Bạch bên cạnh cười đến mức cả linh hồn đều run rẩy, đã cười thay phần nàng luôn rồi.
Cung Lăng Châu siết chặt nắm tay.
Hắn gõ mạnh một cái lên đỉnh đầu Kỳ Niệm Nhất: "Mau dẫn đường, muốn trốn đi đâu?"
Phi Bạch cười xong còn không quên trêu chọc: "Ái chà, bị đánh rồi."
Kỳ Niệm Nhất ôm đầu, dẫn Cung Lăng Châu đi thêm mấy vòng nữa, cuối cùng dừng lại bên ngoài một tòa nhà tường đỏ ngói xanh, nơi này kẹp giữa hai tòa phủ đệ nguy nga, trước mặt là một con hẻm vô cùng rộng lớn, nhìn từ bên ngoài, bên trong vô cùng trống trải, có điều lại thường xuyên tản ra mùi hoa mai thoang thoảng, nhìn ra xa có vẻ hơi mờ ảo.
Những người lui tới nơi này mỗi ngày dường như chưa từng cảm thấy con hẻm này quá mức trống trải và rộng lớn.
Cung Lăng Châu chỉ vào hai tòa phủ đệ bên cạnh con hẻm, hỏi: "Trèo vào cái nào?"
Kỳ Niệm Nhất nghe vậy, nhìn Cung Lăng Châu với vẻ mặt cạn lời: "Tam sư huynh, sao ta có thể làm chuyện lén lút giống ăn trộm thế được?"
Nàng bước về phía trước vài bước, nhanh chóng dựa vào trí nhớ chạm vào một vách ngăn vô hình, sau đó ấn lòng bàn tay lên, trong không khí, trận bàn âm thầm sáng lên, con hẻm rộng lớn như được vén lên tấm màn vô hình, sau khi không khí vặn vẹo dao động thì cảnh vật trước mắt cũng trở nên rõ ràng.
Vách ngăn vô hình biến mất, Cung Lăng Châu đi theo Kỳ Niệm Nhất vào bên trong.
Trong nháy mắt tiến vào, hắn phát hiện, không ngờ mình đang đứng trong một tòa nhà cực kỳ xa hoa, con hẻm vừa rồi là một kết giới ngụy trang ngăn cản người ngoài xâm nhập, chỉ có người được chỉ định mới có thể vào trong.
Sau khi bọn họ tiến vào, trận pháp ở đầu hẻm đóng lại, không khí lại vặn vẹo gợi lên những đường như gợn sóng, khôi phục thành một con hẻm không bóng người.
Tấm biển treo cao trên tường viện đỏ thẫm viết ba chữ thật to - Phủ công chúa.