Kỳ Niệm Nhất chống cằm, đôi mắt nàng nhìn xa xăm: “Bạch Trạch vừa sinh ra đã biết mọi thứ trên đời, nó không gì không biết, không gì không hiểu suốt hơn vạn năm. Sau đó, Bạch Trạch vì cứu thế gian thoát khỏi đau khổ mà tiêu hao hết thần lực, tan biến giữa trời đất. Theo truyền thuyết, nó đã trở về Tiên giới có phải không?”
Cung Lăng Châu đồng ý: “Phiên bản ta nghe cũng không khác với muội lắm.”
Kỳ Niệm Nhất cười nhẹ.
Bạch Trạch trời sinh vốn là thần vật, nếu đã như vậy thì tại sao hai mắt nó lại xuất hiện ở nhân gian? Và tại sao tà khí của nó lại tràn ngập đến không thể chống đỡ, cần phải dựa vào lôi linh căn để kiềm chế?
Còn có suy nghĩa của An Vương, hắn muốn tái tạo trái tim của Bạch Trạch.
Nếu linh thú Bạch Trạch trong truyền thuyết thực sự tồn tại, thì khi nó ở lại nhân gian đã xảy ra chuyện gì, đến nỗi tuyệt tích chỉ còn sót lại tứ chi và nội tạng?
Sau khi Kỳ Niệm Nhất kể cho Cung Lăng Châu toàn bộ những gì nàng nghe được ở An Vương Phủ tối nay, hắn kinh ngạc, cau mày nói: “Đợi đã, muội nói phụ thân của An Vương đã dùng một khúc xương của Bạch Trạch để đột phá thiên phú, thăng lên Hóa Thần?”
“Hóa Thần là cảnh giới có trở ngại lớn nhất, cho dù là đan tu Thái Hư cũng không thể chắc chắn có thể luyện chế được đan dược có tác dụng nghịch thiên sửa mệnh như thế. Nếu xương cốt của Bạch Trạch thực sự có tác dụng, vậy thì…”
Kỳ Niệm Nhất nói tiếp những gì Cung Lăng Châu chưa nói hết: “Vạn năm trước, Bạch Trạch thật sự bởi vì thần lực cạn kiệt mà trở về Tiên giới sao?”
Hai người nhìn nhau, đồng thời cảm thấy rét lạnh.
Kỳ Niệm Nhất khẽ vuốt mắt, hai mắt vẫn còn cảm giác nóng như lửa đốt như lúc ở An Vương Phủ.
“Chúng ta phải đến An Vương Phủ thêm lần nữa.”
...
Có Cung Lăng Châu sở hữu sức chiến đấu mạnh mẽ làm hậu đài, Kỳ Niệm Nhất hành động càng thêm to gan lớn mật.
Trời vừa sáng đã đến giờ hẹn với Dung Tam.
Cung Lăng Châu và Kỳ Niệm Nhất cùng đi đến địa điểm đã hẹn.
Điểm hẹn là ở phường thị gần cửa thành Tây Kinh, chứ không phải ở Nguyệt Hạ Thính Phong Lâu. Dung Tam giải thích: “Đây là phường thị mà tu tiên giả Tây Kinh thường xuyên lui tới nhất. Còn bên kia là Thính Phong Lâu của bọn ta.”
Nói rồi hắn chỉ vào một quán trà có lượng khách nhiều nhất trong phường thị, ngay trước quán có một khoảng đất trống nho nhỏ, có treo đủ loại bảng hiệu bằng gỗ. Nếu là phàm nhân mắt thường, chỉ có thể nhìn thấy trên bảng hiệu ghi hôm nay ở phường thị có mặt hàng nào được bán ra với giá ưu đãi. Chỉ có tu sĩ khi dùng linh lực thì mới có thể nhìn thấy nội dung thực sự ghi trên bảng gỗ.
Dung Tam tự hào giải thích: “Nhị đương gia bọn ta nói, nếu chỉ dựa vào người của mình đi thám thính tin tức, cho dù nguồn tin có linh thông tới đâu thì tin tức vẫn không đủ. Cho nên tất cả chi nhánh của Thính Phong Lâu đều xây dựng ở những chỗ như thế này, để các tu sĩ tới đây có thể công khai định giá tin tức mà mình biết trên bảng gỗ, hoặc là treo lên tin tức mình muốn biết để mời người biết đến giải đáp.”
“Đương nhiên nếu giao dịch thành công, chỉ cần trả bọn ta phí trung gian 10% là được.” Dung Tam mặt mày hớn hở: “Nếu hai người có tin tức độc quyền cũng có thể bán riêng cho Thính Phong Lâu. Giá cả của bọn ta chắc chắn cao hơn giá mấy nhà khác, bọn ta còn đảm bảo an toàn tuyệt đối cho khách hàng.”
Kỳ Niệm Nhất nhìn chằm chằm vào khoảng sân treo đầy bảng gỗ, tấp nập người đến người đi mà thở dài trong lòng.
Nàng đã đánh giá thấp đầu óc kinh doanh của Tiêu Dao Du.
Tiêu Dao Du đang ở Tây Châu hắt hơi một cái.
Dung Tam tìm cho nàng một y tu tên Phó Sùng Sơn đến từ Thương Thuật Cốc, tu vi Nguyên Anh trung kỳ, là đồng môn nhưng khác mạch với Mộ Vãn và Vân Giác.