Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 126 - Chương 126.

Chương 126. - Chương 126. -

Kỳ Niệm Nhất nghe thấy tiếng bước chân vội vã trong cung, hơi thở cũng có chút hỗn loạn.

“An Vương phát hiện rồi.” Nàng nhanh chóng nói.

Cảnh Đế chỉ vào một cung điện gần nhất đằng sau đế tẩm.

“Công chúa giả An Vương đưa về đang ở ngay phía sau.”

Chỉ cần đến gần thêm chút nữa, Kỳ Niệm Nhất đã cảm nhận được cảm giác đau rát dữ dội từ hai mắt truyền tới, trước mắt nàng dần trở nên mơ hồ, cho đến khi đi đến cung điện theo lời Cảnh Đế nói, mắt của nàng đã không còn nhìn thấy gì cả.

Cho dù có dùng linh lực che phủ hai mắt như thế nào, nàng cũng không còn nhìn thấy rõ như trước.

Hơi thở trong cung hỗn loạn, người ngựa khắp nơi theo tiếng động đi đến, chỉ một lúc đã bao vây đế tẩm và cung điện của công chúa.

Người dẫn đầu chính là Thanh Dương.

“Đêm khuya quấy rầy bệ hạ, thần tội đáng muôn chết, nhưng mục đích của chuyến đi này không phải là bệ hạ, nếu bây giờ bệ hạ lui ra, có thể đảm bảo sau này vô lo.” Khi Thanh Dương nói lời này, ngoài cười nhưng trong không cười, hiển nhiên không có chút ý định xin lỗi nào.

Mấy trăm tu sĩ đi theo sau Thanh Dương, cảnh giới chủ yếu là Trúc Cơ, cũng có gần một trăm người cảnh giới Kim Đan, cho dù là Tiên Minh nhìn thấy cũng phải kinh ngạc, rõ ràng Trung Châu này ngay cả lôi kiếp cũng chưa từng có, từ khi nào lại có nhiều tu sĩ cảnh giới Kim Đan như vậy?

Cảnh Đế âm thầm ghi nhớ đám người đứng chờ sau lưng Thanh Dương vào mắt.

Trong đó không ít là con cháu của thế gia đại tộc đưa vào cấm quân, vốn cũng đều là phàm nhân, không biết từ khi nào lại có được một thân linh căn, trên người tỏa ra ánh sáng linh lực rất nhỏ, ở trong bóng đêm vô cùng bắt mắt.

“Tốt lắm, từng người một, rốt cuộc cũng bại lộ rồi.”

Trong đám tu sĩ có người nói: “Tu sĩ trở tay tạo mưa, thu tay tạo gió, một người có thể bằng hàng ngàn hàng vạn phàm nhân. Tu sĩ che chở cho phàm nhân, phàm nhân tất nhiên phải cúi đầu, bệ hạ là phàm nhân lại mưu toan giam giữ toàn bộ tu sĩ Dục Triều ở thế gian, thật không có đạo lý.”

Cảnh Đế nhướng mắt: “Trẫm nhớ rõ, lúc trước nhà ngươi nghèo đến mức ngay cả cơm cũng không có ăn, là triều đình xuất lực đưa ngươi đi tu hành đúng chứ?”

“Xuất thân phàm nhân lại coi thường phàm nhân, xem dân chúng như con sâu cái kiến có thể tùy ý sai bảo, thiên hạ này không có chuyện như vậy.”

Cảnh Đế mặc đồ ngủ màu đen, đi chân trần, hắn cúi đầu nhìn lại chính mình, cảm thấy bản thân có hơi bất nhã, nhưng lúc này cũng không thể lo nhiều như vậy.

“Ngươi đứng trước tẩm cung của trẫm làm xằng làm bậy, lại kêu trẫm lui ra, thật không có đạo lý.”

Thanh Dương nhẹ giọng khuyên nhủ: “Bệ hạ tội gì phải vậy, bệ hạ là phàm nhân, cấm quân ở khắp hoàng cung này cũng đều là phàm nhân, hà tất gì phải vất vả chiến đấu với tu sĩ bọn ta chứ?

Sau đêm nay, bệ hạ vẫn làm hoàng đế của ngài, giữa tiên nhân và phàm nhân không quấy rầy lẫn nhau, chẳng phải rất tuyệt sao?”

Cảnh Đế cười lạnh một tiếng: “Thân là tu tiên giả, can dự việc thế tục khắp nơi, nhất định sẽ phải chịu phản phệ.”

“Thiên Đạo luân hồi, quốc sư cứ thử xem.”

Thanh Dương cười nhạo nói: “Luôn có người không biết tốt xấu.”

Lúc này hắn ta chỉ muốn nhanh chóng bắt lấy nữ nhân hôm đó đã lừa mình, lấy lại chút mặt mũi.

Vẻ mặt Cảnh Đế thâm sâu khó lường.

Hắn biết rõ tu tiên giả một khi quay về thế tục sẽ mang tính hủy diệt như thế nào đối với một vương triều, một năm qua, hắn bị An Vương quản chế, không được tự do, bây giờ rốt cuộc cũng tới lúc phản kích.

Cảnh Đế chắp tay ra sau lưng, nhẹ nhàng bóp nát một viên đan.

Ngay lúc viên đan vỡ vụn, cái bóng của cả hoàng cung vặn vẹo.

Trong lòng Thanh Dương sinh ra một chút cảm giác khác thường, nhưng lại không biết hoàng đế phàm nhân trước mắt này rốt cuộc lấy ra tự tin từ đâu.

Bình Luận (0)
Comment