Nhưng giờ phút này, nàng tức giận, căn bản không cách nào bình tĩnh được.
“Xin lỗi, Phi Bạch.”
Phi Bạch nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt nàng.
“Không sao cả.”
Đầm lầy đã nuốt chửng tới thắt lưng nàng, trong lòng An Vương đinh ninh nàng sẽ chết không thể nghi ngờ, vì thế hắn không để ý tới nữa mà chuyên tâm kích hoạt trận pháp.
Kỳ Huyên trong huyết trì phát ra tiếng kêu đau yếu ớt: “Phụ thân, Huyên Nhi đau quá, nóng quá.”
Nàng ta như bị đặt vào dung nham nóng hổi, huyết trì bao phủ tấm bịt mắt màu đen của nàng ta, sau khi tấm vải đen tan chảy, lộ ra một đôi mắt không hợp với khuôn mặt của Kỳ Huyên.
Rõ ràng đang ở trong huyết trì, nhưng đôi mắt này lại toả ra ánh sáng thần thánh, con ngươi màu vàng nhạt trong trẻo, ở giữa có một vòng thuần trắng.
Đây là một đôi mắt cực kỳ đẹp, nhưng hốc mắt của Kỳ Huyên lại khô khốc, chung quanh có những vệt máu nứt nẻ, như thể đôi mắt ban đầu của nàng ta bị cưỡng chế móc ra nhét vào đôi mắt vàng hiện tại.
Bất cứ ai nhìn thấy đôi mắt này đều sẽ có ý nghĩ không dám nhìn thẳng vào chúng.
Ngay cả An Vương cũng quay đầu đi, tạm né ánh sáng này.
Kỳ Niệm Nhất như có linh cảm, bất chợt quay đầu lại, lọt vào tầm nhìn của đôi mắt kia.
Đôi mắt màu vàng không biết tại sao đong đầy nước mắt.
Lại làm nàng cảm thấy như bản thân đang rơi lệ.
Trận pháp mà Linh Đế ngưng tụ long khí lấy máu vẽ ra cuối cùng cũng sáng lên, ẩn sâu dưới huyết trì, khiến cả cung điện nóng bừng.
An Vương thu cảnh tượng này vào mắt: “Đúng, đúng là nó, chính là như vậy! Huyên Nhi đừng sợ, chịu thêm chút nữa sẽ hết đau thôi.”
Kỳ Huyên đã đau đến nỗi không nói nên lời.
Cơ thể đơn bạc của nàng ta dần dần bị huyết trì dung hợp, máu được rút ra từ vô số nữ tử có linh căn tương đồng với nàng ta, tựa như cái miệng khổng lồ của Thâm Uyên, bắt đầu cắn nuốt máu thịt và cánh tay gầy gò của Kỳ Huyên, không bao lâu sau chỉ còn lại bộ xương trắng.
Kỳ Huyên vô lực mà nhìn về phía An Vương, bộc phát ra chút sức lực cuối cùng không biết tới từ đâu trước khi chết.
“Phụ, phụ thân, Huyên Nhi vẫn đau quá.”
“Có thể mang con…”
Cho tới bị huyết trì nuốt hết chỉ để lại một trái tim, nàng ta cũng chưa nói xong những lời này.
Cuối cùng, ngay cả trái tim kia cũng bị hoà tan vào huyết trì.
Ở đầu bên kia, đầm lầy đã ngập đến ngực Kỳ Niệm Nhất, nàng không thể di chuyển, ngay cả thanh kiếm trong tay cũng ngập trong đầm lầy.
Giọng nói lo lắng của Phi Bạch ở bên cạnh nàng cũng không nghe thấy.
Trong đầu nàng hiện lên năm tháng ngắn ngủi ở trong cung điện này, nhớ tới phụ hoàng ôm nàng hỏi: “Phụ hoàng chữa khỏi mắt cho Niệm Niệm có được không?”
“Tốt quá, vậy con có thể nhìn thấy phụ hoàng trông như thế nào rồi.”
Vô số ký ức đan xen dần mờ đi, cuối cùng, kiếm ý nàng nhìn thấy trong giấc mơ cũng mờ dần.
Tất cả chỉ còn lại kiếm ý sắc bén thuộc về riêng nàng.
An Vương vốn dĩ còn đang mỹ mãn đợi huyết trì ngưng tụ ra một trái tim nữa, nhưng qua một lúc lâu, huyết trì giống như ăn no muốn nghỉ ngơi, không còn phát ra động tĩnh nào.
“Sao có thể?! Chuyện này không có khả năng!” An Vương như phát điên, nhảy vào huyết trì tìm kiếm, “Tất cả các bước đều đã làm đúng, dựa theo sổ tay của phụ thân, đây đã là bước cuối cùng! Sao có thể như thế được? Vì sao lại thất bại ở bước cuối cùng!”
Hắn lao thẳng vào huyết trì, không chú ý tới toàn thân Kỳ Niệm Nhất ở đằng sau cháy lên linh diễm nhợt nhạt.
Không thể dùng Hồng Quang Bộ, đầm lầy đã ngập đến ngực, nàng cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Giờ phút này, nàng như hợp thành một thể với thanh kiếm trên tay.
Nàng chính là kiếm, kiếm chính là nàng.
Nguyên thần của Kỳ Niệm Nhất và nguyên thần của Phi Bạch chạm vào nhau, lập tức bùng cháy lên hàng ngàn ngọn lửa.
Kiếm khí lơ lửng trên không, kinh như giao long.
Giờ khắc này không còn tạp niệm, thậm chí không còn suy nghĩ.
Một kiếm toàn dựa vào bản năng này phá tan đầm lầy, chém vỡ tất cả trận bàn, huyết trì nổi gợn sóng, ném An Vương ra ngoài trận, bị Kỳ Niệm Nhất một kiếm xuyên ngực.