Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 136 - Chương 136.

Chương 136. - Chương 136. -

Đã rất lâu rồi nàng không cảm nhận được thế giới rõ ràng như vậy.

Trước đây, dùng linh lực chỉ có thể khiến mắt tạm thời nhìn thấy trong một thời gian ngắn, nhưng cũng chỉ mơ hồ như bị ngăn cách bởi một tấm màn sa.

Còn chưa thương cảm xong đã bị tiếng ồn ào hấp dẫn lực chú ý.

“Tỉnh rồi, Tiểu Tứ tỉnh rồi!”

“Hoàng muội cảm thấy thế nào?”

“Tại sao cảm thấy có chút ngốc ngốc.”

Kỳ Niệm Nhất gian nan chống thân mình ngồi dậy, nhéo mi tâm, vừa định quay đầu nhìn qua đã nghe thấy tất cả mọi người lùi lại ba thước:

“Từ từ, đừng mở mắt ra nữa.”

Kỳ Niệm Nhất ngồi trên giường, mờ mịt nhắm hai mắt lại, cảm nhận được trán mình bị búng một cái thật mạnh.

“Đồ bậy bạ gì cũng dám nhét vào trong người, ai dạy muội như vậy?”

Thanh âm mang ngữ khí lạnh lùng nhưng tôn quý.

Nàng bị đau che trán lại, vui mừng reo lên: “Đại sư huynh!”

Ôn Hoài Du duỗi tay che khuất đôi mắt nàng, Kỳ Niệm Nhất cảm giác trước mắt tối sầm đi.

“Phải học cách khống chế lực lượng của mình.” Thanh âm Ôn Hoài Du sát bên tai, “Cảm nhận được không, phải khống chế đôi mắt của muội như thế nào, muội là người rõ nhất.”

Lúc này Kỳ Niệm Nhất mới nhận ra, chỉ cần nàng mở mắt thì sẽ khó lòng khống chế được lực lượng tiết ra bên ngoài.

Nàng cảm thấy linh lực trong cơ thể vận chuyển trơn tru hơn trước kia, thậm chí kinh mạch cũng được mở rộng, linh lực sung mãn đang nhảy nhót trong cơ thể nàng, nàng thử khống chế một chút, dùng linh lực vuốt phẳng xao động của hai mắt, lúc này mới cảm giác được lực lượng tiết ra ngoài bị áp chế.

“Cảm giác thế nào?” Ôn Hoài Du hỏi nàng.

Kỳ Niệm Nhất suy nghĩ một chút, hình dung nói: “Rất kỳ quái, cảm giác…… Đôi mắt linh hoạt đến mức như không phải của mình.”

Ôn Hoài Du lạnh lùng nói: “Vốn dĩ không phải của muội.”

Kỳ Niệm Nhất chậm rãi mở mắt ra, khống chế đôi mắt đang hoạt động quá mức của mình bình tĩnh lại.

Lần đầu tiên nàng dùng mắt thường chân chính nhìn rõ thế giới này.

Nàng xuống giường, đi ra bên ngoài, tham lam hô hấp, dùng đôi mắt cảm thụ mỗi một chi tiết của vạn vật.

Nàng nhìn thấy biểu bì trên làn da trắng muốt của đại sư huynh, thấy mái tóc phất phơ không được chải kỹ trên đầu Cảnh Đế, thấy trước cửa phủ công chúa trong thành Tây Kinh nở rộ một bông hoa trắng nhỏ, thấy gió thổi qua vạt áo của Phi Bạch.

Nàng nhìn rất lâu mới xoay người lại, phát hiện căn phòng vừa rồi đồ đạc rơi đầy đất, giống như có gió mạnh thổi qua hất tung đồ vật trong phòng.

“Đây là… do ta làm sao?”

Mọi người trong phòng đồng thời gật đầu.

Cung Lăng Châu vuốt cằm: “Đôi mắt hiện tại của Tiểu Tứ sáng quá, nhìn không quen chút nào.”

Cảnh Đế nhìn hai mắt đỏ thẫm của hắn, cảm thấy Cung Lăng Châu không có tư cách nói những lời này.

Ôn Hoài Du hung hăng cho hắn một chưởng từ sau lưng, suýt nữa đẩy Cung Lăng Châu té nhào, tam sư huynh vô tội ngẩng đầu nhìn lên.

Lại nghe thấy Ôn Hoài Du lạnh lùng nói với hắn: “Đệ đi theo sư muội còn để muội ấy trở thành thế này, quay về cấm túc ba tháng.”

Cung Lăng Châu không thể tin được: “Đại sư huynh, huynh đúng là tiêu chuẩn kép!”

Ôn Hoài Du mặt không biểu tình lướt ngang qua người hắn, tuyệt đối không thừa nhận mình tiêu chuẩn kép.

Hắn kiểm tra đôi mắt của Kỳ Niệm Nhất lần nữa, cuối cùng xác định: “Dung hợp rất tốt, nhưng muội phải học được cách khống chế nó hoàn toàn.”

Kỳ Niệm Nhất thành thật gật đầu.

Hiện tại nàng có thể chuyển đổi linh hoạt giữa Thiên Nhãn và mắt thường, tuy rằng bình thường Thiên Nhãn có thể nhìn được nhiều hơn, nhưng tin tức nhìn thấy trên người mỗi người thật sự quá nhiều, nếu càng nhiều người sẽ càng hoa mắt, vì vậy nếu như không cần thiết, nàng sẽ không dễ dàng sử dụng Thiên Nhãn.

Huống hồ Thiên Nhãn còn có thể nhìn được rất nhiều bí mật người khác không muốn bị nhìn thấy.

Nàng cũng không muốn tùy ý đi nhìn trộm bí mật của người khác.

Dựa vào tu vi hiện tại của nàng, thật sự không đủ sức khống chế trạng thái nhìn thấu vạn vật như lúc vừa mới có được đôi mắt này.

Nếu sử dụng một lần, thể lực giống như bị rút cạn, mất đi ý thức rất lâu.

Trả giá quá lớn, tạm thời nàng còn không dám sử dụng.

Nàng có dự cảm, chờ khi nàng tới Nguyên Anh, thời gian có thể tiến vào trạng thái này sẽ dài hơn một chút.

Chờ đến ngày nào đó tấn chức Hóa Thần, thậm chí lên đến cảnh giới cao hơn mới có thể nắm giữ hoàn toàn năng lực này.

Trong nháy mắt, Phi Bạch bay tới trước mặt nàng.

Hắn tò mò nhìn chằm chằm hai mắt Kỳ Niệm Nhất, muốn duỗi tay chạm vào nhưng lại không dám, ngón tay dừng lại giữa không trung.

Thế nhưng tay hắn lại bị Kỳ Niệm Nhất nắm lấy, nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt nàng.

Bình Luận (0)
Comment