Nàng không hiểu vì sao Bạch Trạch sau khi chết thảm, hai mắt lại vẫn thuần khiết, không nhiễm nửa điểm oán khí như vậy?
Nếu Thâm Uyên thật sự là kiệt tác của nó, Bạch Trạch có thể làm đến mức hai mắt hoàn toàn không có chút oán hận nào sao?
Còn có một điều cuối cùng nàng nghĩ không thông, đó chính là —— tại sao lại là nàng?
Tại sao Quỷ Cốc có thể tính được việc hiến tế nàng có thể tạm hoãn được Thâm Uyên cắn nuốt đại lục, bọn họ làm thế nào xác định việc hiến tế này là hữu dụng?
Kỳ Niệm Nhất nghĩ không ra đáp án.
Nhưng trong lòng nàng ẩn ẩn có một suy đoán.
Tiên Minh và Quỷ Cốc khăng khăng việc hiến tế có tác dụng, chỉ có thể chứng minh bọn họ đã từng làm việc này từ lâu.
Nàng không phải người đầu tiên, càng không phải người duy nhất.
Manh mối quá lộn xộn, Kỳ Niệm Nhất tạm thời gác lại việc này, lại cảm nhận được đầu vai bị thấm ướt một mảng lớn.
Nàng kinh ngạc quay đầu lại, thấy Phi Bạch vừa mới lau khô nước mắt.
Kỳ Niệm Nhất thầm than: “Kiếm là vũ khí sắc bén, nhưng tại sao lại có kiếm linh tâm địa yếu ớt như ngươi?”
Phi Bạch cúi đầu, mái tóc đen theo động tác của hắn rơi xuống khung cửa sổ, thân ảnh hắn vốn nửa trong suốt, giờ phút này lại rơi nước mắt khiến làn da loáng thoáng có chút chân thật, Kỳ Niệm Nhất có chút muốn chạm vào người Phi Bạch.
Phi Bạch xoay người, sau khi lau khô nước mắt mới quay lại, cau mày nói: “Không biết vì sao xem xong những chuyện xảy ra với Bạch Trạch, ta có chút đau lòng.”
Kỳ Niệm Nhất vì thế mà xoa đỉnh đầu hắn: “Chắc là bởi vì tuy ngươi là kiếm linh, nhưng lại có tình cảm của con người.”
“Mà có một số người, rõ ràng bề ngoài là người, nhưng nội tâm không khác gì dã thú.”
Nàng đứng dậy, đi ra bên ngoài bắt đầu luyện kiếm, lại không chú ý tới ánh mắt thâm sâu của Phi Bạch ở sau lưng.
Không phải, trong lòng hắn biết rõ không phải là như vậy.
Từ rất lâu về trước, khi nghe được hai chữ Bạch Trạch này hắn cũng đã bắt đầu đau lòng.
Phi Bạch đứng sau nhìn bóng lưng nàng.
Chính hắn cũng không thể xác định, những đoạn ký ức trong quá khứ mà hắn mất đi, đến tột cùng là do ngoại lực, hay là do ký ức quá đau khổ, chính hắn cũng không muốn nhớ đến.
Hiện giờ có thể bầu bạn bên cạnh nàng như thế này đã đủ rồi.
Từ sau khi lấy lại ánh sáng, Kỳ Niệm Nhất cực kỳ thích phơi nắng, nàng thích cảm giác nhìn trực diện vào ánh sáng, cũng không còn lo sợ hai mắt sẽ đau đớn.
Luyện xong một vòng kiếm thức, Kỳ Niệm Nhất thu khí liễm tức.
Sau khi hoàn toàn dung hợp với hai mắt Bạch Trạch, tu vi của nàng đã tới hậu kỳ Kim Đan.
Đến nỗi Ôn Hoài Du nhìn thấy còn phải hỏi nàng có ăn thần dược kỳ quái gì giúp tăng tốc độ tăng tu vi hay không.
Nàng ngẩng mặt về phía mặt trời, nhìn bản thể của Phi Bạch trong tay, cảm thấy màu sắc của trường kiếm dưới nắng dường như nhạt đi một chút, bớt đi lớp trơn bóng của sắt, lộ ra chất liệu như ngọc mà không phải ngọc.
Không còn dáng vẻ một thanh thiết kiếm tầm thường như lần đầu gặp ở Vô Vọng Hải, thần kỳ là lần này thanh kiếm giống như theo tu vi dần tăng cao của nàng, bắt đầu lộ ra diện mạo vốn có.
Kỳ Niệm Nhất vuốt ve thân kiếm, nhưng không cảm nhận được chất liệu thật sự của nó.
Phi Bạch lại bị sờ đến mức cả người ngứa ngáy, hắn nhịn không được run run vạt áo, dẫn đến trên thân kiếm hiện lên quầng sáng mơ hồ, bỗng nghe thấy Kỳ Niệm Nhất hỏi hắn: “Phi Bạch, bản thể của ngươi chế tạo từ vật liệu gì?”
Phi Bạch giang hai tay: “Không biết, ngươi quên rồi sao, ta bị mất trí nhớ.”
Đúng rồi, hắn là một kiếm linh mất trí nhớ.
Kỳ Niệm Nhất cẩn thận đánh giá bản thể của Phi Bạch, trên thân kiếm chi chít hoa văn, bên trên khắc một ít phù văn mà nàng không biết, sờ tay lên cũng không bóng loáng như vẻ bề ngoài, mà có một chút cảm giác ma sát.