Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 141 - Chương 141.

Chương 141. - Chương 141. -

Thợ đúc kiếm có thể đúc ra danh kiếm vang danh thiên cổ, cả trăm ngàn năm qua cũng chỉ có một mình Vân Dã.

Kiếm giả là người hiểu về kiếm, kiếm giả giống như Kỳ Niệm Nhất thậm chí còn hiểu rõ phương pháp rèn linh kiếm hơn thợ rèn tầm thường.

Nhưng dù vậy, nàng cũng không thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu được những thanh kiếm mà mình có được rèn từ thủ pháp gì.

Thế nhưng Phi Bạch có thể.

Sao lại khiến nàng không kinh ngạc cho được?

Phi Bạch sờ mũi, chính mình cũng không biết nguyên nhân, nhưng từ ánh mắt đầu tiên hắn đã có thể nhìn thấu thủ pháp dùng để tạo ra thanh kiếm này, cứ như là bản năng được khắc sâu trong thân thể.

Kỳ Niệm Nhất lại mở ra hộp kiếm thứ hai, lần này là một thanh bạch ngọc kiếm trắng không tỳ vết, toàn thân tản ra ánh sáng ôn nhuận, thân kiếm có một vệt máu đỏ đậm diễm lệ bắt mắt.

“Đây là thanh kiếm thứ hai của ta, tên gọi Đan Ca.” Kỳ Niệm Nhất mỉm cười rút kiếm ra, “Thời điểm mới sở hữu nó ta hoàn toàn không dám dùng, chất liệu của Đan Ca là bạch ngọc, ta chỉ sợ mình vừa chém nhát đầu tiên kiếm đã nát. Sau này mới biết thanh kiếm này chuyên chém những thứ vô hình, Ảnh Họa Thâm Uyên, linh hồn không chủ, tà khí yêu ma, nó đều có thể chém được.”

Tựa hồ cảm nhận được Kỳ Niệm Nhất đang khen mình, Đan Ca vui sướng rung rung đáp lại.

Kỳ Niệm Nhất cười nói: “Chẳng qua tính cách nó rất mềm yếu, nhưng như vậy cũng tốt, mỗi một thanh kiếm đều có bản tính bất đồng.”

Phi Bạch ngồi dựa trên bàn dài, tay chống cằm, trên mặt không có biểu cảm, chỉ nhìn Kỳ Niệm Nhất giới thiệu Đan Ca cho hắn.

Hắn biết trúc kiếm vừa rồi là tình đầu, bạch ngọc kiếm hiện tại là mỹ thiếp.

Phi Bạch lại liếc mắt nói: “Kiếm dài ba thước, thân kiếm là bạch ngọc Nhiên Trú chỉ có ở vùng núi tuyết âm hàn, tuy rằng sản lượng bạch ngọc ở địa phương rất lớn, nhưng vật liệu tạo nên thanh kiếm trong tay ngươi lại không dễ lấy.”

“Thân kiếm của nó ẩn giấu nhuyễn ngọc kiếm tâm, chỉ có ở bạch ngọc Nhiên Trú hơn 300 năm trở lên, trong cả khối ngọc chỉ có một viên, nhuyễn ngọc kiếm tâm màu đỏ tươi, cũng chính là lý do hình thành vệt máu đỏ kia.”

Nói rồi Phi Bạch dâng lên hứng thú, tỉ mỉ lật kiếm quan sát một phen: “Thủ pháp rèn kiếm rất thú vị, thanh kiếm này chưa từng nhúng qua lửa hay nước, là do tay không mài thành kiếm, không dùng bất cứ vật liệu nào khác, thuần túy là bạch ngọc Nhiên Trú và ngọc tâm kết hợp lại, tạo ra thanh kiếm kiên cố nhất thế gian.”

Kỳ Niệm Nhất dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên thân kiếm Đan Ca, trêu ghẹo nói: “Hóa ra chưa từng nhúng qua lửa và nước, khó trách tính tình lại thanh nhã như vậy, đúng là may mắn.”

“Thanh thứ ba là Trầm Uyên.”

Kỳ Niệm Nhất mở ra hộp kiếm thứ ba, bởi vì kích thước của Trầm Uyên khác với những thanh kiếm khác, cho nên hộp kiếm của nó được tìm người đặc chế.

Đặt trên bàn cũng có thể thấy được, hộp kiếm khác chỉ chiếm hai phần ba diện tích bàn, chỉ có hộp kiếm của Trầm Uyên dài hơn mặt bàn vài thước, đặt trên bàn lại tản ra khí chất trầm mặc đơn sơ.

Lần này không đợi Kỳ Niệm Nhất giới thiệu, Phi Bạch đã híp mắt nói: “Ta nhớ lúc chúng ta trở về từ Vô Vọng Hải, ngươi đã dùng nó để ngự kiếm phi hành mà không phải ta.”

Kỳ Niệm Nhất nghiêm túc nói: “Kiếm linh không thể thù dai.”

Phi Bạch đáp lại nàng bằng một ánh mắt u ám.

Mối tình đầu, mỹ thiếp, hiện giờ lại tới lam nhan tri kỷ.

Kỳ Niệm Nhất chọc chọc Phi Bạch: “Nói về Trầm Uyên đi.”

Hai người bọn họ còn chưa ý thức được, giờ phút này thân phận của bọn họ đã tráo đổi.

Vốn là Kỳ Niệm Nhất phải giới thiệu cho Phi Bạch những thanh kiếm còn lại của nàng, nhưng lúc này Phi Bạch lại triển lộ ra kiến thức uyên bác trong lĩnh vực rèn kiếm, dường như còn hiểu rõ những thanh kiếm này hơn nàng.

Bình Luận (0)
Comment