Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 147 - Chương 147.

Chương 147. - Chương 147. -

Kỳ Niệm Nhất do dự, sau đó nghe Ôn Hoài Du nói đầy hàm ý: "Ngày xưa ở nhà suốt ngày trộm rượu của ta để uống, còn để Lão Nhị gánh tội thay muội, sao bây giờ đưa thì muội lại không dám nhận?"

Bản thân Kỳ Niệm Nhất cũng thấy buồn cười.

Nàng nhận lấy bầu rượu, sau khi nốc một hơi thỏa mãn, trút ra cảm giác uất nghẹn trong lòng.

Quả thật, từ sau khi biết được chân tướng của truyền thuyết Bạch Trạch, trong lòng nàng giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, khiến nàng không khỏi nghi ngờ rốt cuộc vì sao mình lại tu hành.

Bạch Trạch cứu vớt chúng sinh nhưng lại bị những người nó cứu vớt giết chết, phân xác chia ra ăn, hồn tiêu cốt tán không có kết cục tốt.

Còn những người ăn máu thịt của nó xong thì về sau lại phi thăng Tiên giới.

Nếu phi thăng là mục đích cuối cùng của người tu hành, vậy thì phi thăng theo cách đó, không khỏi quá nực cười rồi.

Nàng nói hết từ đầu tới cuối cho Ôn Hoài Du về chuyện của Bạch Trạch, nhưng trong mắt Ôn Hoài Du lại chưa từng dao động, dường như đã đoán được từ trước.

"Đại sư huynh, ta có thể sử dụng đôi mắt của Bạch Trạch, hơn nữa đôi mắt này còn không bài xích ta, vậy rốt cuộc ta là ai đây?"

Nàng hơi mê mang.

Ôn Hoài Du thong thả nấu trà, dùng lá trà Xuân Sơn Túy quý giá của Trung Châu mà Cảnh Đế mới đưa cho hắn mấy ngày trước, trong phòng tràn ngập mùi hương của trà, hắn rót một ly cho Kỳ Niệm Nhất, bị nàng uống một hơi cạn sạch, uống xong còn nói nóng quá, nhận được cái nhìn "uống như thế đúng là lãng phí" đầy xem thường của Ôn Hoài Du.

"Sao ta lại không biết muội có suy nghĩ bội phản sư môn trong đầu nhỉ?" Ôn Hoài Du liếc nhìn nàng.

Kỳ Niệm Nhất ngơ ngác, không biết tại sao Ôn Hoài Du lại đưa ra kết luận như thế, lập tức phản bác: "Ta chưa bao giờ có ý nghĩ phản bội sư môn."

"Vậy là được rồi, muội là tiểu sư muội Vẫn Tinh Phong khiến ta phải đau đầu, là đứa nghịch ngợm suốt ngày trèo lên nóc nhà lật ngói, bị đánh bao nhiêu lần cũng không chừa, là đế cơ của vương triều to lớn, muội có phụ thân, có huynh trưởng, có sư huynh, nếu những điều này vẫn chưa đủ để muội biết mình là ai, thế thì kiếm của muội sẽ giúp muội suy nghĩ thông suốt."

Giọng của Ôn Hoài Du thản nhiên, lúc nói chuyện luôn lộ ra cảm giác lạnh nhạt như đang trào phúng.

"Nếu muội không cam lòng, vậy thì đi tìm đi, đi điều tra đi, dựa vào bản lĩnh của mình để đòi lại công bằng cho Bạch Trạch, giống như nhị sư huynh của muội đấy." Ôn Hoài Du nói xong, nhớ tới Yến Hoài Phong bây giờ không biết ở đâu, lại thấy đau đầu: "Nếu muội không muốn bị cuốn vào, vậy thì chuyện của Bạch Trạch vốn không liên quan tới muội, muội cũng không phải nó."

Hắn rũ mắt, ánh mắt dừng ở sườn mặt của Kỳ Niệm Nhất, nhẹ giọng nói: "Nhưng nếu muội thật sự không dao động, thế thì đã không cảm thấy mông lung rồi, không phải sao?"

Kỳ Niệm Nhất khẽ ừ một tiếng.

Sau khi đọc hết cuốn bút ký kia, bây giờ chỉ cần nàng vừa nhắm mắt lại thì sẽ nghĩ tới cảnh tượng Bạch Trạch bị phân thây mà chết, cho dù chưa từng tận mắt trông thấy, nhưng chỉ cần nghĩ tới một chút nàng đã cảm thấy đủ rợn người.

Nàng nhẹ giọng nói: "Ta muốn người đời đều biết, những lão tổ đại năng phi thăng năm đó rốt cuộc đã làm ra chuyện xấu xí ghê tởm gì, muốn để bọn họ phải chịu nhân quả nghiệp báo của chính mình. Không chỉ thế, ta còn muốn đến Tiên Minh đòi lại công bằng thay cho những người vô tội bị nhốt tại Vô Vọng Hải, giúp bọn họ chém trăng máu, muốn thấy Mộ Vãn có một cuộc đời hoàn toàn mới, còn có ta và đại sư huynh..."

Nàng lại nhìn sang Ôn Hoài Du, khóe môi nhếch lên.

"Ta còn muốn để Quỷ Cốc, Tiên Minh, những người ngày xưa vì một phê mệnh mà xem ta và huynh như vật chết, muốn bọn họ thấy được chúng ta có thể sống như thế nào."

Ôn Hoài Du ngẩng cằm, nghe thấy thế thì nở nụ cười.

"Hùng tâm tráng chí không nhỏ."

Bình Luận (0)
Comment