Tất nhiên, hiện giờ không có ai có thể thăng lên Hóa Thần trước năm mươi tuổi, cho nên nửa sau quy tắc đồng nghĩa với vô dụng.
Thực ra những năm đầu Tiên Minh quy định chỉ những người dưới ba mươi tuổi mới được tham gia, vì xét cho cùng Nam Hoa luận đạo là nơi để các tu sĩ trẻ thể hiện tài năng. Nhưng không ít người bắt đầu tranh luận chữ “trẻ tuổi” này.
Nhiều người chỉ ra rằng tuổi thọ của một người tu hành có thể lên tới hàng trăm năm, thậm chí hàng nghìn năm, giới hạn ở ba mươi tuổi là quá nhỏ. Đối với người tu hành, năm mươi vẫn được coi là khá trẻ, vì vậy giới hạn độ tuổi của Nam Hoa luận đạo được thay đổi thành năm mươi tuổi.
Tiêu Dao Du gay gắt nói: “Ngươi nói coi có vô sỉ không?”
“Đúng vậy.” Kỳ Niệm Nhất phụ họa.
Thời gian tu hành là một yếu tố rất quan trọng trong tu vi, việc nới lỏng giới hạn độ tuổi đồng nghĩa với việc có nhiều tu sĩ lớn tuổi sẽ có nhiều lợi thế hơn tại Nam Hoa luận đạo.
Nhưng đây chỉ là những tác động không đáng kể, không ảnh hưởng đến một số thiên tài.
Ngọc Trùng Cẩm hiện đã mười tám tuổi, bằng tuổi nàng và cũng ở Nguyên Anh.
Lục Thanh Hà ba mươi sáu tuổi, hiện đang ở giai đoạn Nguyên Anh trung kỳ.
Diệu Âm tiên tử hai mươi hai tuổi, đã ở Nguyên Anh sơ kỳ.
Những thiên tài như bọn họ còn khá lâu mới đến tuổi năm mươi, có lẽ vào năm năm mươi tuổi bọn họ đã đạt đến tu vi Kiến Long Môn rồi.
Kỳ Niệm Nhất đột nhiên có hứng thú hỏi: “Diệu Âm tiên tử có phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong lời đồn hay không?”
Tiêu Dao Du hưng phấn gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, Đông Châu tương truyền đã lâu, Diệu Âm tiên tử trời sinh băng cơ ngọc cốt, giọng nói trong trẻo, đôi mắt như sóng nước mùa thu. Tóm lại có bao nhiêu từ ngữ để miêu tả vẻ đẹp đều dùng để miêu tả nàng ta.”
Kỳ Niệm Nhất đầy mong đợi hỏi: “Ngươi đã gặp nàng ta chưa?”
“Chưa, nàng ta ẩn cư rất hiếm khi rời khỏi Cửu Chuyển Âm Khuyết, thậm chí nhiều đệ tử của Cửu Chuyển Âm Khuyết còn chưa bao giờ nhìn thấy nàng ta.” Tiêu Dao Du nói với giọng tiếc nuối: “Lần này có thể gặp được.”
“Người ta nói rằng Diệu Âm tiên tử là âm tu duy nhất của Cửu Chuyển Âm Khuyết không lấy nhạc khí làm linh binh bản mệnh, vũ khí của nàng ta chính là giọng nói.
Giọng nói nàng ta dường như có tác dụng tương tự ảo trận, nhưng cho đến nay vẫn chưa có tin tức về việc nàng ta chiến đấu với người khác, nên vẫn chưa biết thực lực chiến đấu thực sự của nàng ta như thế nào.”
“Lục Thanh Hà cũng là một thiếu niên thiên tài nổi tiếng từ lâu ở Thượng Dương Môn, hắn cũng là trận pháp sư khó đối phó nhất. Nguyên đồ trận pháp mà hắn nắm giữ so với Tạ Thiên Hành còn nhiều hơn, rất khó đối phó.”
Trận pháp sư được công nhận là chức nghiệp khó tu tập nhất, bởi lẽ kỹ năng của trận pháp sư đều gắn liền với nguyên đồ trận pháp, mà trong nguyên đồ trận pháp đều ngưng tụ nguyên lý pháp tắc của từng trận pháp sư, mỗi tấm có hơn trăm ngàn hoa văn tinh tế bên trong, trận pháp sư cần phải học thuộc lòng tất cả, không thể phạm sai lầm, nếu không trận pháp sẽ không cách nào xây dựng thành công.
Trận pháp sư nắm giữ nguyên đồ trận pháp càng nhiều, thủ đoạn hắn có thể sử dụng trong chiến đấu càng phong phú.
Tiêu Dao Du chậc lưỡi nói: “Không ngờ lại có môn phái có phương pháp tu luyện biến thái như Thượng Dương Môn, môn đồ chủ yếu là trận pháp sư, vậy mà vẫn có nhiều người tìm tới xin vào môn hạ.”
Trong mắt Tiêu Dao Du, những người có thể trở thành trận pháp sư đều có bộ não không bình thường.
“Ngọc Trùng Cẩm thì sao?” Kỳ Niệm Nhất hỏi.
Đây chính là đối thủ mà nàng quan tâm nhất.
Trong sách dường như không hề đề cập đến đệ đệ của Ngọc Sanh Hàn, khiến nàng thậm chí không biết rằng trong Ngọc gia còn có một thiên tài như vậy.