Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 170 - Chương 170.

Chương 170. - Chương 170. -

Thấy hai sư muội này lại bắt đầu nói mấy thứ mình nghe hiểu nhưng lại không thể lý giải được, Ninh Cẩn cúi đầu nhìn kiếm của mình, nhìn đến mức như muốn khoét một lỗ trên linh kiếm, sợ hai sư muội lại hỏi hắn mấy câu linh tinh như "Sư huynh cảm thấy Sở đạo hữu và tiểu sư huynh, ai xứng đôi với tiểu sư tỷ hơn".

Hắn rầu rĩ nghĩ, dựa theo thế cục hôm nay thì sau này chắc trong những lựa chọn mà hai sư muội cho hắn, dường như lại sắp có thêm một Ngọc thiếu minh chủ.

Làm sư huynh khó quá.

Đều do Nguyệt Hạ Thính Phong Lâu làm cuộc thi Tiên Lữ Kỳ Duyên tào lao kia.

Bên kia, Kỳ Niệm Nhất và Tiêu Dao Du đang gấp rút chạy tới Yển Dương Xuyên không hẹn mà cùng hắt xì một cái.

.....

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, sau khi nghỉ giải lao, luận đạo vào buổi chiều chính thức bắt đầu.

Khác với sự chấn động của mấy vị thiếu niên anh tài vào buổi sáng, thi đấu buổi chiều có vẻ bình thường hơn.

Trận đấu của Lục Thanh Hà, người có cảnh giới tu vi cao nhất Nam Hoa luận đạo lần này đã sớm chấm dứt, hắn chỉ tùy ý bày một trận pháp đã vây đối thủ ở bên trong trận, mãi đến khi thời gian cho một trận luận đạo kết thúc mà đối thủ vẫn chưa phá trận để ra được.

Trận đấu này gần như là nghiêng về một phía, xem người bị nhốt trong trận pháp như nhốt thú không tìm được lối ra đúng là chuyện rất nhàm chán, mọi người lật xem danh sách thi đấu, phát hiện trận luận đạo của vị Thương Hoàn chủ nhân thần kiếm kia cũng vào buổi chiều hôm này, đối thủ còn là đệ tử ưu tú của Lăng Tiêu Tông thì bị gợi lên hứng thú, lục tục kéo tới bên đài thi đấu của chủ nhân thần kiếm.

Ba tiếng trống vang lên, luận đạo bắt đầu.

Võ tu của Lăng Tiêu Tông tên là Giang Đào, hắn vô cùng cao, tay cầm một cây thương bằng vàng đen, chiều dài của thương còn cao hơn so với vài nam tu, ở mũi ngọn có chùm dây đỏ phấp phới, tản ra huyết khí lạnh lẽo.

Quần áo màu nâu không che được cơ bắp phồng lên, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đơn giản của hắn cũng có thể khiến người ta ấn tượng sâu sắc mạnh mẽ, là lợi thế mà dáng người đáng sợ mang tới cho người ta.

Hắn vừa lên đài thi đấu là những người xem thi đấu đã bắt đầu thì thầm xôn xao lên.

"Nghe nói chủ nhân của thần kiếm Thương Hoàn là một nữ tử? Có thể làm gì được người này không?"

"Cái này thì khó mà nói, thương còn là một trong số những vũ khí hung hãn nhất của võ tu, tu vi của người này đã đạt tới Kim Đan Cảnh trung kỳ, ta thấy đối thủ thua chắc rồi."

"Thua hay không thua thì ít nhất cũng phải lên đài đã chứ, bây giờ mặt còn chưa lộ ra, chẳng lẽ là sợ rồi à?" Có người trêu chọc như thế.

Lăng Tiêu Tông cũng là tông môn tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục, võ tu trong môn đều có tiếng tăm, mặc dù không chuyên tu kiếm đạo như kiếm phái Thanh Liên nhưng cũng có thành tựu đáng kể trên con đường võ tu khác.

Võ tu của Lăng Tiêu Tông cũng giống như kiếm tu của kiếm phái Thanh Liên, trận pháp sư của Thượng Dương Môn, trận pháp sư của Thượng Dương Môn, y tu của Thương Thuật Cốc và đan tu của Thương Hoàn, chỉ cần nói ra là biết ngay.

Đồng hồ nước trên đài thi đấu dần thấy đáy.

Vào lúc một giọt nước cuối cùng rơi xuống, nếu Kỳ Niệm Nhất còn chưa xuất hiện, vậy thì trận đấu này sẽ tính là nàng tự động bỏ quyền.

Trên mặt Giang Đào hiện lên nụ cười khó có thể tin.

Trận chiến đầu tiên đã rút trúng chủ nhân của thần kiếm khiến hắn không khỏi căng thẳng, trước khi tới còn cố tình tìm hiểu, nhưng tin tức về chủ nhân của thần kiếm được giấu rất kín kẽ, hắn hoàn toàn không hỏi thăm được cái gì, bởi vậy trước khi lên đài thi đấu đã thấp thỏm không yên một phen.

Không ngờ ông trời lại ưu ái hắn tới vậy, chẳng khác nào muốn tặng không thắng lợi trận mở màn cho hắn.

Giang Đào nhịn không được nở nụ cười, cao giọng nói với đám người Thương Hoàn đang xem đấu ở cách đó không xa: “Tiểu sư tỷ của các người đâu? Không phải nói muốn cho mọi người mở mang tầm mắt sao?”

Hắn vừa nói xong, bên ngoài vân đài cũng bắt đầu ồn ào.

Bình Luận (0)
Comment